CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 115

Đen nhăn mặt:

- Không bao giờ nên dùng cái ngữ này! Anh ta gào lên.

- Nhưng anh đã giàu có rồi, Đen. Anh không còn phải làm cho tôi nữa.

- Giàu! vấn đề không phải là ở chỗ đó! Anh ta giận dữ đay lại. Chúng ta

thỏa thuận với nhau là anh không được phép đuổi tôi và tôi sẽ giúp việc cho
anh đến khi nào tôi chán thì thôi. Anh bằng lòng không?

Một sáng thứ sau, từ rất sớm, tất cả những người có liên quan đều trình

diện trước ủy viên công chứng về vấn đề khai thác vàng để đăng ký những
khu đất của mình. Tin ấy loan đi nhanh như gió, Chỉ 5 phút sau, trên đường
mòn đã tấp nập và nửa tiếng sau thì cả thành phố Đao-sơn đã đổ ra đường.

Để tránh những lầm lẫn, những sự lấn chiếm khu đất của nhau, sự xê

dịch những cọc mốc hoặc cắt xén lời lẽ trong những bản đăng ký cho nên
Văng-sơ và Đen phải vội nộp bản khai trình của họ ở bàn giấy của ủy viên
công chứng, rồi quay ngay về nơi có mạch vàng. Tuy nhiên, sau khi quyền
sở hữu của họ đã được nhà nước đóng dấu chứng thực thì hai người không
cần phải vội vã quay về khu đất của mình nữa và cứ để cho dòng người
cạnh tranh vượt lên trước hết lớp này đến lớp khác.

Đi được nửa đường, Đen vô tình ngoái lại đằng sau nhìn. Xanh Vanh-

xăng đang rảo bước đi tới, trên vai vác bộ đồ nghề thông thường của dân đi
tìm vàng. Ở quãng này con đường ngoắt sang một hướng khác và lơ thơ
trước mặt chỉ có 2-3 người.

- Xuỵt! Đừng nói gì cả! Anh cứ làm ra vẻ không quen biết tôi đi. Đen

vừa bảo Coóc-lít vừa kéo cái khẩu trang lên che mặt để không ai nhận được
ra mình. Tới cái vũng nước đằng kia anh hãy nằm xấp xuống giả như để
uống nước, rồi anh cứ đi về nhà một mình. Tôi có chút việc riêng phải giải
quyết. Cầu trời sao cho hắn không nhận ra anh, đừng có nói gì với hắn, nhất
là đừng để cho hắn nhìn thấy mặt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.