CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 117

giờ hắn đến được khu đồi Pháp để cắm mốc cho khu đất của hắn. Anh bạn
ơi, ta còn cách xa bao lâu nữa? (Đen bắt chước cái giọng bề trên của Xanh
Vanh-xăng) Còn xa nữa không? Anh có thấy ta sắp đến khu đồi Pháp chưa?
(Rồi Đen nói rất khẽ bằng cái giọng thều thào): Sắp...đến...chưa...?

Anh chàng thợ mỏ lại không tài nào nhịn được cười, đến nỗi sặc nước

chè nên ho rũ rượi. Khi đã dịu, Đen mới nói tiếp:

- Anh có biết tôi bỏ hắn ở đâu không? Bên kia sông Anh-điêng, trên một

mỏm đất lồng lộng gió. Vì hắn không đi nổi nữa cho nên hắn Chỉ đủ sức lê
tới một căn lều nào đó gần nhất. Còn tôi, tôi vừa phải vượt qua 75 kilômét
để về đây, tôi buồn ngủ đến chết được. Thôi, chúc anh ngủ ngon! Sáng mai
đừng có đánh thức tôi dậy đấy.

Anh ta cuộn tròn trong chăn rồi, trong lúc ngủ Coóc-lít vẫn còn nghe

thấy Đen nói mê. Anh bạn ơi, còn xa nữa không? Còn xa không...?

o O o

Coóc-lít cảm thấy hơi thất vọng về chuyện Luy-xi.

- Tôi thú thực rằng tôi không tài nào hiểu được chị ta. Anh nói với đại tá

Tơ-rit-ta-nê. Tôi cứ tưởng rằng với khu đất dó chị ta sẽ không lui tới quán
rượu nữa.

- Con người ta không thể một sớm một chiều thay đổi được cách sống

của mình. Ông đại tá nói.

- Nhưng chị ta có thể cho người khác khai thác khu đất của mình để có

hoa lợi. Tôi cũng đã nghĩ rằng cỏ thể phiền phức cho chị ta nên đã đề nghị
ứng trước vài ngàn đôla, lẽ tất nhiên không đòi lãi lời gì cả. Nhưng chị ta đã
từ chối lấy cớ rằng không thiếu tiền, chị ta còn tỏ ra rất cảm động và bảo tôi
rằng nếu một ngày nào đó tôi sạt nghiệp thì đừng có ngần ngại gì cả, cứ đến
gặp chị ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.