CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 116

Coóc-lít ngạc nhiên lắm nhưng cũng làm theo. Anh tách khỏi con đường

mòn rồi nằm xấp trên tuyết, dùng một ống bơ để múc nước uống. Còn Bi-
xôp thì quỳ một gối xuống giả vờ buộc lại dây giầy. Khi Xanh Vanh-xăng đi
đến gần anh đứng dậy và vội vã bước đi như muốn cướp lại thời gian đã
mất.

- Này, anh bạn, đừng vội thế! Gã nhà báo gọi anh.

Bi-xôp quay lại, chỉ liếc nhìn qua rồi lại hấp tấp bước đi ngay. Xanh

Vanh-xăng bắt buộc phải chạy mới đuổi kịp và hai người đi bên cạnh nhau.

- Đây có phải là con đường dẫn tới...?

- Khu đồi Pháp chứ gì? Tôi tin là đúng! Tôi cũng đi đến đó đây. Chào

anh!

Anh lại lao về phía trước, rất vội vã, gã nhà báo cố tình đi nhanh để đuổi

kịp anh. Lúc đó Coóc-lít mới ngẩng đầu lên quan sát 2 người. Khi anh thấy
anh chàng thợ mỏ bỗng rẽ sang phải và đi theo con đường mòn dẫn tới
Ađam-Krik thì anh chợt hiểu và phá ra cười.

Tối hôm đó, Đen quay về nơi cắm lều ở Enđôrađô rất muộn nhưng mặt

mày hớn hở mặc dù mệt.

- Rút cục ra thì tôi chẳng động gì đến hắn cả. Vừa bước vào lều, Đen đã

nói ngay. Cho tôi cái gì để nhét vào miệng đi: dầu mỡ, giày dép cũ, hay mẩu
nến, cái gì cũng được!

Anh ta vớ lấy cái bình chè và cứ để cho nước chè nóng chảy ồng ộc vào

họng. Rồi ngồi phịch xuống đống chăn, lấy tay xoa bóp hai bắp chân tê
cứng. Coóc-lít bắt đầu rán mỡ và hâm lại món đậu Hà Lan.

- Tôi hoàn toàn cho được nó vào tròng! Đen lúc này mới cười hô hố khi

vừa nuốt trôi một miếng...Tôi đánh cuộc bất cứ cái gì với anh là không bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.