CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 139

nhiên là chỉ vì màu da khác nhau mà con người trở nên khác biệt đến thế
người thì thành chủ, kẻ thì làm đầy tớ.

Luy-xi thấy Phrôna tươi cười, niềm nở ra tiếp đón và để ý đến chiếc bàn

trang điếm xinh xắn trang trí đơn giản của Phrôna, trên đó có hàng trăm thứ
linh tinh của một thiếu nữ. Sự sang trọng kín đáo ấy gợi cho chị nhớ lại
quãng đời niên thiếu khổ sở của mình. Thế là từ lúc đó, chị Chỉ còn chú ý lơ
đãng đến những lời Phrôna nói.

- Tôi rất vui được gặp lại chị. Con gái của ông Gia-côp Oen-sơ nói với

Luy-xi. Tôi còn rất muốn hiểu thêm về chị nữa. Chị bỏ áo ngoài ra cho
thoải mái. Ôi cái áo lộng lẫy và may khéo quá!

- Vâng, áo lông Si-bê-ri đấy (chị định nói thêm: Xanh Vanh-xăng tặng

tôi đấy nhưng nghĩ thế nào chị lại thôi). Người ở Si-bê-ri chưa biết làm ăn
dối trá.

- Bằng một vẻ duyên dáng tự nhiên nhưng không lọt qua mắt Phrôna là

người có con mắt thẩm mỹ, Luy-xi ngả mình vào trong chiếc ghế phô-tơi.
Với nét mặt kiêu kỳ, chị lặng yên nghe Phrôna nói hết chuyện này sang
chuyện khác và lấy làm vui thích thấy Phrôna phải vất vả mới đưa đẩy được
câu chuyện.

"Không hiểu mục đích của cuộc viếng thăm này là thế nào?" Phrôna tự

hỏi trong lúc nói về nào là áo lông, thời tiết và trăm thứ chuyện vô vị khác.

- Luy-xi, sao chị không nói gì cả thế. Cuối cùng Phrôna đành phải hỏi.

Chị đến chơi làm cho tôi rất vui đấy.

Luy-xi rời ghế phô-tơi đứng dậy, đi dến gần lò sưởi rồi cầm lên xem một

bức chân dung của Phrôna trong số những đồ trang trí bày trên mặt lò sưởi.

- Hình của cô đây chăng? Hồi đó cô bao nhiêu tuổi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.