CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 201

Họ chèo ngược dòng theo một góc 45 độ để đi sang bờ phía đông, đối

diện với nơi xuất phát. Rồi từ đó, họ lại vẫn đi ngược lên trong một luồng
nước chảy hiền hòa hơn, dọc theo vách đá; họ chỉ còn cách con người mà
họ muốn cứu một kilômét đường vách đá dựng đứng.

- Ta đi chậm lại một chút. Văng-sơ nói.

- Ai mà tin được rằng chúng ta đang ở giữa tháng năm nhỉ? Phrôna nói

khi nhìn những tảng băng đang bồng bềnh trên mặt sóng. Văng-sơ, anh thấy
khung cảmh này có vẻ là thực tế không?

Anh lắc đầu.

- Phải đấy, em cũng thế! Em Chỉ biết rằng, lúc này đây, chính em,

Phrôna Oen-sơ bằng xương bằng thịt đây, em đang chèo thuyền cùng với
hai người đàn ông để đi cứu một con người trên dòng sông I-u-kông ở A-
lát-ka. Nước đẩy, băng đầy, 2 cánh tay em đã mỏi rời rã, tim em đang đập
gấp và mồ hôi đang toát ra...thế mà em vẫn tưởng như em đang mơ. Khi em
nghĩ rằng vào thời kỳ năm ngoái em đang còn ở Paris.

Cô thở dài và đưa mắt quay lại nhìn về phía đảo, chiếc nhà bạt của ông

Gia-côp Oen-sơ Chỉ còn như một chiếc khăn mùi-xoa căng ra trên cái nền
xanh thẳm của rừng. - Em khó mà tưởng tượng được rằng cái thành phố ấy
lại đang tồn tại. Làm gì có Paris. Cô nói thêm.

- Năm ngoái, anh đã tới thăm Luân Đôn. Coóc-lít tư lự. Từ đó, anh đã

thay đổi hẳn quan niệm của mình: người ta ca ngợi Luân Đôn ư? Đó Chỉ là
một huyền thoại. Một không gian hạn chế như thế, làm thế nào mà chứa nổi
ngần ấy người? Vũ trụ chân chính là ở đây: rất ít người, nếu không thế thì
làm gì có bao nhiêu là đất, trời và biển bao quanh ta.

Còn Tômy thì bồi hồi nhớ đến một thành phố mà gã gọi là Tôrôngtô

nhưng cái thành phố ấy chỉ lóe lên trong ký ức gã...những kỷ niệm mơ hồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.