hơn vì cuộc chạy trốn trên sông.
Gã len lén nhìn cô để xem thái độ của cô ra sao.
- Phrôna, em là người phụ nữ kiệt suất. Gã nói tiếp với một vẻ cởi mở.
Không những em đã cứu được người đưa thư mà còn hoãn được việc xét xử
đến ngày hôm sau, nhờ việc đó em đã cứu được anh thoát chết. Thật thế,
nếu hôm đầu tiên chỉ cần thêm một nhân chứng nữa thôi là chắc chắn họ
treo cổ anh rồi trước khi Gao kịp đến. Anh chàng Gao ấy quả là một người
tốt. Đáng buồn là anh ta lại sắp chết rồi.
- Em vui mừng là đã giúp ích được cho anh. Phrôna đáp và nghĩ xem
nên nói thêm diều gì nữa. Dù sao thì em cũng nên chúc mừng anh.... Khi đã
biết được cách xử thế của anh ở đời thì việc chúc mừng anh thật là khó. Cô
ngắt ngay lời gã và nhìn thẳng vào mặt. Sự việc này đã kết thúc, càng tốt,
nhưng anh đừng có trông chờ gì thêm nữa ở em.
- À! à! Anh đoán được vì sao em bực mình rồi.
Một nụ cười dễ dãi nở trên môi gã, gã tiến lên một bước để định ngồi
bên cô nhưng cô không ngồi lui lại nên gã đành phải đứng.
- Anh muốn nói để em hiểu. Nếu như đã từng có những người phụ nữ....
Từ nãy đến giờ, Phrôna vẫn vặn các ngón tay một cách khó chịu nhưng
khi nghe mấy lời đó, cô phá lên cười.
- Những phụ nữ ư! Này anh Grê-gô-ri, dừng có lẩn thẩn như thế.
- Căn cứ vào những lời biện hộ của em cho anh thì hình như là....
- Anh không hiểu gì về em cả. Cuối cùng cô phải nói tuột ra với gã. Anh
hãy nhìn em đây. Chắc anh không nhận thấy được là sự có mặt của anh lúc
này làm cho em khó chịu đến mức nào đâu? Em cảm thấy ghê tởm mỗi khi