CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 46

- Lo cho cô ư? Không đời nào. Vả lại tôi cũng chẳng có lúc nào để mà

lo. Tôi rất bực mình với cái hồ Miệng núi lửa. Tôi ghét sông nước vì nó
luôn luôn cho tôi những vố đau... nhưng chẳng phải vì thế mà tôi sợ.

"Nào Pi-tơ, cất nhắc đi cái cậu, anh nói với một trong số những người

Anh-điêng. Chúng ta phải tới được hồ Lin-đơ-man trưa nay".

- Phrôna Oen-Sơ... Vanh-Sơ Coóc-lít vẫn lẩm bẩm mãi một mình.

Anh tưởng mình mơ ngủ. Để tin chắc chuyện kỳ lạ đó là có thực, anh

nhìn theo cô gái đang xa dần trên đường mòn. Đen Bi-xốp và những người
Anh-điêng đã mất hút, còn Phrôna thì đang đi vòng qua chân ngọn núi đá,
bóng dáng của cô rõ rệt dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, nổi bật lên trên nền
đen xầm của ngọn núi.

Cô khua chiếc gậy đi đường lên cao ra dấu chào tạm biệt, khi Vanh-Sơ

bỏ mũ ra vẫy chào cô lần chót thì cô biến mất sau bức tường núi đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.