CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 109

Bữa Ăn Trưa

T

ôi gặp lại bà ta trong một buổi đi xem diễn kịch. Bà đưa

tay ngoắc tôi và tôi đến ngồi bên cạnh bà trong giờ nghỉ diễn
xuất giữa hai màn. Đã lâu lắm, tôi mới gặp lại bà, và nếu không
ai nhắc cho tôi nhớ tên, chắc tôi không nhận ra bà ta. Bà nói với
tôi thật lưu loát:

— Đã bao năm rồi chúng ta mới lại gặp nhau. Thời gian vun

vút như tên bay. Chẳng mấy chốc mà cả hai chúng ta đều chẳng
ai còn trẻ nữa. Ông bạn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau
không? Lần ông mời tôi ăn trưa ấy mà.

Làm sao tôi quên được nhỉ? Cách đây hai mươi năm, hồi ấy

tôi còn ở Paris. Tôi có một căn gác xép ở xóm Latin, nhìn xuống
một nghĩa trang, và lương tháng của tôi chỉ vừa đủ để sống qua
ngày. Bà ta đọc một quyển sách của tôi mới vừa xuất bản, và
viết thư cho tôi nói về quyển sách ấy. Tôi trả lời để cám ơn bà, và
lại nhận của bà một cái thư nữa, báo tin hiện bà đang ghé lại
Paris và mong muốn được gặp tôi để trao đổi một vài ý kiến,
nhưng thì giờ của bà không được rộng rãi, nên bà chỉ rảnh vào
ngày thứ năm; buổi sáng ngày ấy bà dự định đi viếng
Luxembourg và hy vọng sau đó tôi sẽ mời bà ăn một bữa cơm
đạm bạc tại khách sạn Foyot. Foyot là một khách sạn mà các
Thượng nghị sĩ Pháp thường đến ăn, và quá sang trọng đối với
túi tiền của tôi, nên chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến chuyện ăn
tại đó. Nhưng tôi đang được bốc thơm và còn quá trẻ để biết nói
tiếng “không” với một người đàn bà. (Tôi có thể thêm: ít người
đàn ông biết nói tiếng ấy, trừ khi họ đã quá già, nhưng khi ấy thì
dù có nói gì với đàn bà cũng chẳng còn quan hệ gì nữa). Tôi còn
được tám mươi phật-lăng (tiền vàng) để chi tiêu cho đến hết
tháng, và một bữa ăn trưa sơ sài có lẽ không quá mười lăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.