CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 178

đèn đường. Còn chưa kịp thở lấy hơi, tôi đã nghe thấy tiếng động cơ mô tô
đang bắt kịp dấu vết tôi. Tôi quay ngoắt người chạy về hướng đối diện. Một
chỗ ngoặt. Rồi đột ngột có hai chiếc đèn pha chói lóa, tiếng còi rít lên như
thể nó đang bị ai đó đè nghiến vào. Một cú va đập.

Một cái hố đen lớn.
Tôi không chạy nữa.

3.

Tiếng bánh xe rít lên.
Tiếng động cơ nhỏ dần.
Tôi mở mắt.
Trời vẫn tối đen; được tô điểm bằng quầng sáng vàng xung quanh các

cây đèn đường. Tôi đang nằm sõng soài trong góc một bãi đỗ xe ngoài trời.
Lưng tôi xước xát, một con đau nửa đầu khiến tôi xây xẩm mặt mày, hai
bên hông nhói đau. Đầu tôi chảy máu. Chiếc túi vải được để cạnh tôi.

Nhưng mình làm cái quái gì ở đây thế này?
Nước mắt lăn trên má tôi. Có lẽ là tôi đang mơ. Có thể là tôi đã chết.

Tôi chống hai tay nhỏm dậy. Không, chết không thể giống thế này được.

Tôi nhặt chiếc túi “của tôi” và mở ra xem bên trong có gì. Tôi nghĩ

mình đang bị ảo giác, bởi vì bên trong, có hàng xấp, hàng xấp tiền. Hàng
nghìn euro, có lẽ phải là hàng mấy chục nghìn. Trong đầu tôi mọi thứ đều
mơ hồ đến nỗi thậm chí tôi còn chẳng tự hỏi tại sao kẻ bệnh hoạn đó lại chở
từng này tiền trong chiếc xe bán tải của hắn. Trong ngăn túi bên, tôi còn
thấy một cuốn sổ dày có bìa cứng màu xanh da trời và một cái thẻ điện
thoại, và đúng vào thời khắc đó, đối với tôi hạt vừng thần kỳ này còn giá trị
hơn nhiều so với hàng nghìn euro kia. Tôi bước vài bước trên mặt đường
rải nhựa. Tôi đang ở giữa một công trình xây hình chữ U. Tòa nhà đầu tiên
khá cũ, bằng gạch nâu, mái lợp đá bảng. Tòa còn lại hiện đại hơn, một hình
hộp hoàn hảo bằng bê tông và kính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.