CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 176

hắn đã nhận ra là mình quên khóa cửa. Và tôi biết hắn là kẻ hay sợ sệt. Lo
lắng. Hèn nhát.

Cánh cửa mở ra. Tôi vẫn ung dung. Không còn sợ nữa. Tôi chờ

khoảnh khắc này từ rất lâu rồi. Tôi biết rất rõ mình chỉ được đập một cú.
Được ăn cả ngã về không. Hai bàn tay xâm xấp mồ hôi, nhưng tôi vẫn nắm
chắc chân đèn bên trên vai. Lấy hết sức bình sinh, tôi đập cái đèn vào đầu
hắn đúng lúc hắn ngẩng lên. Trước mắt tôi, hành động đó rời rạc như trong
một bộ phim quay chậm. Đầu tiên tôi nhìn thấy nỗi ngạc nhiên khiến mặt
hắn đờ ra, rồi cái chân đèn sắc cạnh đập xuống chẻ dọc sống mũi hắn, làm
đường nét trên khuôn mặt hắn biến dạng trong một tiếng hét đau đớn. Hắn
loạng choạng, trượt đi và mất thăng bằng. Tôi buông vũ khí xuống, đột
nhiên nó như nặng đến cả tấn, và bước qua người hắn.

2.

Tôi đã ở bên ngoài.
Đêm tối, trời mưa, cơn say. Nỗi sợ.
Tôi chạy lao về phía trước mà không tự hỏi mình điều gì. Tôi đang đi

chân trần - trong suốt thời gian vừa qua, chưa bao giờ hắn thèm cho tôi lấy
một đôi tất -, chỉ mặc một chiếc quần thể thao chật ních và chiếc áo thun cũ
dài tay.

Đất. Bùn. Bóng dáng chiếc xe bán tải nằm giữa đường, đèn pha vẫn

bật sáng. Tôi đã sai lầm khi quay đầu lại. Kieffer đang bám sát gót tôi. Máu
tôi đông lại. Tôi mở cánh cửa xe, đóng lại, mất không biết bao lâu để tìm ra
hệ thống khóa điện. Một màn mưa nhỏ giọt trên kính chắn gió. Một cú đập.
Kieffer điên cuồng gõ vào kính, khuôn mặt méo xệch vì căm thù, đôi mắt
điên loạn. Tôi cố không đếm xỉa đến sức ép hắn gây ra. Tôi nhìn vào bảng
điều khiển, hộp số. Trong đời mình, tôi chưa từng lái xe, nhưng theo những
gì tôi cho là mình hiểu được, thì đây là một chiếc xe số tự động. Ở New
York, tôi đã thấy nhiều phụ nữ đi giày Jimmy Choo gót cao mười hai phân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.