CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 174

xẩu, đôi mắt điên cuồng. Tôi đã hét lên một tiếng vì đau, và lập tức nhận
được một cái tát cùng cú đấm vào ngực. Hắn giận dữ gọi tôi là “con điếm
bẩn thỉu”, rồi rút kim ra và rời khỏi phòng, đóng sập cửa lại. Bởi vì hắn
không xích tôi, nên tôi ngồi co quắp trong một góc phòng giam, dưới tấm
chăn bẩn thỉu.

Trời lạnh cắt da cắt thịt. Xương cốt tôi đau nhức, nước mũi chảy ròng

ròng và đầu nóng như lửa. Dù có hệ thống cách âm, dường như tôi vẫn
nghe thấy tiếng mưa, nhưng chuyện đó là không thể, có lẽ mưa chỉ rơi
trong đầu tôi. Nằm dài trên sàn nhà, tôi chờ giấc ngủ mang tôi đi, nhưng nó
không đến dễ dàng. Lỗi là do một bài hát đang vang lên trong đầu tôi.
Freedom, bài hát của Aretha Franklin. Tôi đã cố làm nó im đi, nhưng vô
ích. Có điều gì đó khập khiễng, tôi không biết là gì, và phải vô cùng lâu sau
tôi mới hiểu ra: hắn đã quên khóa cửa!

Tôi bật dậy. Từ khi bắt giam tôi, hắn mới chỉ quên như thế có hai lần.

Lần đầu tiên thì chẳng ích gì. Một phần bởi tôi bị xích, phần khác bởi hắn
nhận ra gần như ngay lập tức. Lần thứ hai, tôi đã ra được đến hành lang và
leo lên một cầu thang bằng bê tông láng xi măng dẫn đến một cánh cửa có
mã bảo vệ. Tôi đã quay ngược lại vì hắn vẫn còn ở trong nhà và tôi sợ hắn
nghe thấy. Nhưng lần này, hắn đang sắp đi rồi!

Tôi mở cửa, chạy dọc hành lang rồi phi nhanh lên cầu thang. Tôi áp tai

vào cánh cửa. Hắn không có ở đó, tôi tin chắc như thế. Tôi nhìn chiếc hộp
đang sáng lên trong bóng tối, mời gọi tôi nhập mật mã. Tim tôi đập dữ dội
trong lồng ngực. Tôi phải tìm ra! Vừa nhìn vào cái màn hình chữ nhật nhỏ
và những con số hiện lên khi ta nhấn phím, tôi suy ra rằng mật mã mở cửa
hẳn không vượt quá bốn con số. Giống như mã pin của một chiếc điện thoại
di động. Tôi gõ ngẫu nhiên một loạt mã: 0000#, 6666#, 9999#, vân vân.
Rồi tôi tự nhủ nếu mật mã gồm bốn chữ số thì hoàn toàn phù họp với một
ngày tháng nào đó. Tôi nhớ có một hôm hắn từng khẳng định với tôi:
“Ngày chúng ta gặp nhau chính là ngày đẹp nhất đời ta.” Câu nói đó đã
khiến tôi muốn lộn mửa. Cái mà hắn gọi là ngày gặp gỡ đó chính là ngày
hắn bắt cóc tôi, ngày 28 tháng Năm năm 2005. Không tin tưởng lắm, tôi gõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.