CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 177

và móng tay tỉa tót hoàn hảo ngồi trước tay lái những chiếc Porsche
Cayenne to đùng. Tôi không ngốc hơn là…

Cú đập khiến tôi hét lên. Kính xe vừa vỡ tan. Tim tôi hẫng đi. Kieffer

đã tìm được một thanh sắt. Hắn giơ nó lên để giáng thêm một cú nữa. Tôi
rướn người trên ghế và nhấn chân vào bàn đạp. Chiếc xe bán tải bắt đầu
chuyển động. Một cú gạt nước. Tôi đang ở trên một con đường rừng. Xung
quanh tôi là bóng tối đen đặc. Những bụi cây đáng sợ, bầu trời tối mò,
những bóng cây đen sì đầy đe dọa. Tôi cẩn trọng. Nhất thiết không được để
mình bị tai nạn vào lúc này. Đi được chừng trăm mét, con đường bùn lầy
mở rộng hơn một chút. Rẽ phải hay rẽ trái? Tôi đi theo hướng dốc xuống và
tiếp tục nhấn ga. Vài khúc ngoặt rất ổn và tôi vững tin trở lại. Tôi bật đèn
trần và phát hiện ra một chiếc túi trên ghế lái phụ. Chiếc túi vải màu vàng
của tôi! Chiếc túi mà tôi đeo vào hôm bị bắt cóc. Tôi không kịp tự hỏi tại
sao nó lại có mặt ở đây, bởi tôi nghe thấy tiếng động cơ đằng sau. Tôi kéo
gương chiếu hậu vào hướng thuận lợi và nhìn thấy Kieffer đang ngồi trên
xe mô tô lao theo tôi. Tôi tăng tốc, cố gắng kéo dài khoảng cách với hắn,
nhưng càng lúc hắn càng xích lại gần hơn. Đường trơn trượt. Tôi vẫn nhấn
ga. Một lối ngoặt nữa. Lần này, chiếc xe rời khỏi lòng đường và đâm vào
một vách đá. Tôi thử lùi lại, nhưng chiếc xe bán tải đã bị sa lầy.

Nỗi kinh hoàng bắn vọt thành tia trong huyết quản tôi. Tôi vơ lấy

chiếc túi và ra khỏi xe. Chân tôi lún sâu trong lớp đất sũng nước. Chiếc xe
mô tô chỉ còn cách vài mét và sắp bắt kịp tôi. Tôi không thể ở lại con
đường chính này nữa. Tôi liền đi cắt ngang rừng. Tôi chạy. Chạy. Cành cây
cào vào mặt tôi, gai mâm xôi xé rách da tôi, đá đâm toạc chân tôi, nhưng
tôi lại thấy thế là tốt. Tôi chạy. Trong vài giây, tôi được tự do, tôi còn sống
và trên đời này không có gì tốt đẹp hơn thế. Tôi chạy. Tôi hòa làm một với
thiên nhiên xung quanh. Tôi là nước mưa đang thấm ướt người tôi, tôi là
cánh rừng đang bao bọc và nuốt chửng tôi, tôi là dòng máu đang cuộn chảy
trong tim tôi. Tôi chạy. Tôi là nỗ lực đang khiến tôi mệt nhoài, là con mồi
bị thương không chịu chấp nhận tiếng reo chặn được thú săn.

Đột nhiên, đất hẫng đi và tôi lăn xuống nhiều mét bên dưới, vẫn ôm

chặt cái túi vào ngực. Tôi rơi xuống một con đường rải nhựa, không hề có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.