CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 194

gương để vuốt lại tóc. Tôi rồi đến bé. Một nụ cười và mọi thứ đều ổn. Bé
và tôi.

Đã quá 10 giờ khi thang máy xuống đến sảnh. Cùng lúc đó, từ bên kia

sảnh, cánh cửa ra vào nặng nề của khách sạn mở ra trước một vóc dáng đồ
sộ. Khuôn mặt Théo sáng lên.

— Mac! Mac! bé hét lên và chỉ tay về phía người khách đứng giữa

sảnh.

Tôi quay lại và nhíu mày. Không thể tin vào mắt mình, nhưng tôi lại

cảm thấy nhẹ nhõm lạ lùng: Marc Caradec đã đến New York gặp tôi!

3.

— Trời mưa như trút nước. Chỉ có mình tôi trong xe, giữa đám cỏ cao

lút người trên đường. Một bóng đen có trang bị súng săn chui ra từ chiếc
4x4 trước mặt tôi và lao đến dưới trời mưa.

Ngồi bên một chiếc bàn trong sân khách sạn, Caradec và tôi đã trò

chuyện được nửa giờ. Chúng tôi trao đổi tất cả thông tin mình tìm được.
Một lần nữa, chúng ăn khớp, bổ sung cho nhau một cách bất ngờ, soi rọi
thêm quá khứ của Claire và mẹ nàng với những tình tiết càng lúc càng thêm
bi thảm.

— Gã đó giương súng về phía tôi, Marc nói tiếp. Trong ánh đèn pha,

tôi nhìn thấy gã rõ mồn một. Gã có dáng người rất lạ lùng, vừa lùn vừa béo,
tóc dài màu gỉ sắt và râu rậm. Gã cách tôi ba mét, ngón tay đặt trên cò
súng.

Trong khi tôi đang dán mắt vào môi ông, Caradec dừng lại để lau

miệng cho Théo. Ngồi trên chiếc ghế ăn của mình, con trai tôi khiến tôi có
cảm giác bé đang chăm chú theo dõi câu chuyện giữa chúng tôi trong lúc
nhấm nháp một miếng bánh phủ pho mai tươi.

— Gã đã bắn và kính chắn gió của tôi vỡ tung, Marc nói tiếp. Tôi cảm

thấy viên đạt sượt qua thái dương, chỉ cách vài mi li mét.

— Rồi sau đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.