CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 216

đó sẽ khẳng định là rèm cửa kéo kín. Như thế họ sẽ gặp ít rủi ro hơn nhiều
so với khai như trong biên bản.

Bán tín bán nghi, tôi cân nhắc những lập luận đó một lát rồi hỏi:
— Vậy ông giải thích thế nào?
— Rất tiếc là tôi chẳng có cách giải thích nào cả, viên cảnh sát đáp và

ăn nốt miếng bánh mì.

Rồi Marc vừa nhấm nháp món hàu vừa tiếp tục đọc các trích lục báo

cáo của cảnh sát mà Gladys đã đưa cho tôi. Tiếng Anh của ông cũng tạm
ổn, nhưng ông vẫn thường xuyên phải hỏi tôi về những thuật ngữ chuyên
ngành hoặc những câu tối nghĩa.

Hai lần liền, ông trở đi trở lại với một chi tiết mà tôi đã không để ý,

hay nói đúng hơn là không thấy có liên quan. Isaac Landis, người quản lý
cửa hàng rượu nằm ở số 2E phố 132, khẳng định đã bán một chai vodka
cho Joyce Carlyle vào ngày thứ Bảy 25 tháng Sáu đó, vào lúc 14 giờ 45
phút. Tôi lên tiếng:

— Vậy là ta biết chắc chắn rằng đúng là Joyce đã ở trong khu phố đó

và vẫn còn sống vào thời điểm ấy, nhưng ngoài ra thì có gì không?

Caradec đưa tay phác một cử chỉ đề nghị tôi định vị cửa hàng đó trên

bản đồ. Nó nằm cách số 6 phố Bilberry, nhà của mẹ Claire, khoảng gần bảy
trăm mét.

— Tôi rất khó hình dung các địa điểm, ông thú nhận với tôi sau phút

trầm ngâm. Cậu có biết là tôi chưa từng đặt chân đến Harlem không?

— Thật sao? Lần cuối cùng ông đến New York là khi nào?
Ông huýt sáo.
— Đó là khi tôi đi cùng với Élise và con bé, trong kỳ nghỉ Phục sinh

năm 2001, vài tháng trước loạt vụ khủng bố.

Tôi đưa điện thoại cho ông, trong đó tôi đã lưu tất cả ảnh chụp khu

phố chiều hôm trước, khi đến gặp Ethel Faraday và hai chị em nhà Carlyle.
Ông chăm chú nhìn, sử dụng chức năng zoom của màn hình cảm ứng và đặt
rất nhiều câu hỏi.

— Thế chỗ này là ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.