— Tôi vụng về quá đi mất!
Chân ly đập xuống vỡ tan. Rượu bắn lên quần áo tôi, vẽ thành một vết
loang ngay giữa áo sơ mi.
Tôi dấp một chiếc khăn vào chỗ đó, nhưng người tôi vẫn sặc mùi vang
Sancerre.
— Tôi sẽ quay lại ngay, tôi vừa nói vừa tụt xuống khỏi ghế.
Tôi đi qua phòng ăn để vào nhà vệ sinh, nhưng vì ở đó đang có người,
tôi đành đứng chờ trước cửa. Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông. Là
Marieke. Cô hoảng hốt gọi cho tôi vì Théo đã bị ngã và đầu sưng u một
cục.
— Tôi muốn báo cho ông biết trước! cô tuyên bố sau khi đã đẩy vấn
đề sang cho tôi.
Ở đầu dây bên kia, tôi nghe thấy Théo rên rỉ. Tôi bảo cô cho tôi nói
chuyện với bé, và trong vài giây, đã hiểu ra là anh chàng không bị gì
nghiêm trọng cả.
— Nào chàng kép hát, nói đi nào!
Cậu chàng lỏi con đó chỉ tìm cách diễn trò để được cô trông trẻ cưng
nựng và thơm hít thôi. Bé đã hết đau, và trong khi Théo kể cho tôi nghe
hàng loạt những thứ bé đã ăn, tôi quan sát Caradec từ xa. Phải thừa nhận
một phẩm chất ở viên cảnh sát này: ông có khả năng khiến người khác tin
tưởng. Lúc này, như thể đã quen biết từ lâu, ông đang vui vẻ trò chuyện với
người ngồi bàn bên cạnh, một sinh viên mỹ thuật đeo một cặp kính đồi mồi
dày cộp, cậu ta đã ghi chép bằng bút chì vào một cuốn sổ trong suốt bữa ăn.
Tôi nheo mắt. Marc vừa mượn điện thoại của cậu ta. Ông đã báo trước với
tôi rằng chiếc Nokia cũ của ông không hoạt động được ở Mỹ. Viên cảnh sát
không gọi cho ai cả. Ông lướt mạng. Để tìm gì nhỉ?
Cửa phòng vệ sinh mở. Tôi chui vào đó và cố gắng khắc phục thiệt hại
bằng dung dịch rửa tay, nước ấm và khí nóng thổi ra từ chiếc máy sấy chạy
điện. Khi ra ngoài, tôi sặc mùi hương bài Java và hơi có dáng dấp của một
gã say thấm đẫm rượu vang loại tồi.
Nhưng Marc không còn ngồi ở quầy nữa.
— Người đàn ông đi cùng tôi đâu rồi? tôi hỏi cậu sinh viên.