nền một bức voan màu cam. Nhưng niềm an ủi mà anh trông đợi đã không
đến.
Anh đóng cửa sổ và lấy ra rất nhiều giấy trong khay đựng của máy in.
Rồi đính chúng lên tấm bảng ghim bần mà anh thường dùng để sắp xếp tài
liệu khi viết tiểu thuyết.
Anh đã dành cả đêm để tìm thông tin trên mạng Internet. Trên các
trang báo mạng và các thư viện kỹ thuật số, anh đã đọc hàng trăm bài báo,
tải về nhiều cuốn sách, in ra cả đống ảnh. Anh cũng đã xem tất cả các
chương trình tin vặt có mục đưa tin về các vụ án (Giờ tội ác, Hãy đưa bị
cáo vào, Nói về vụ án với Paula Zahn…)
Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao em muốn che giấu quá khứ.
Nếu muốn có cơ hội tìm lại được em, anh phải hiểu rõ “hồ sơ vụ án”
dày hàng trăm trang liên quan đến việc em mất tích, chỉ trong một khoảng
thời gian ngắn.
Lúc này, không có chuyện báo cảnh sát nữa. Anh cũng không còn
quan tâm đến việc tìm hiểu xem em là một nạn nhân vô tội hay một tội
phạm xảo quyệt. Những khái niệm đó không còn chỗ đứng nữa. Em chỉ là
cô gái anh yêu và đang mang trong mình đứa con của chúng ta, và như thế,
anh muốn vận hết khả năng của mình để giữ bí mật cho em, càng lâu càng
tốt. Như em đã làm được trong gần mười năm nay.
Anh vớ lấy chiếc bình Thermos bên cạnh máy tính rồi dốc ra cốc,
uống hết lít cà phê thứ ba trong một đêm. Rồi anh ngồi vào chiếc ghế bành
Lounge kê đối diện với tấm bảng.
Anh nhìn lại hàng chục bức ảnh mà mình đã đính lên. Bức ảnh đần
tiên, ở trên cùng bên trái, là bản sao của thông báo tìm người được phát đi
vài giờ sau khi em mất tích :
Một trẻ vị thành niên mất tích đáng lo ngại.
Claire, 14 tuổi
Mất tích tại Libourne từ ngày 28 tháng Năm năm 2005 Cao 1m60;
người lai, mắt xanh lục, tóc đen cắt ngắn, nói tiếng Anh.
Quần jean xanh lam, áo thun trắng, ba lô thể thao màu vàng.
Nếu bạn biết được bất cứ thông tin gì hãy liên hệ :