CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 224

với số lượng thảm kịch và các vụ trộm cắp.

- Chai rượu năm 1926 thì không đâu. Trên toàn thế giới, chỉ còn cùng

lắm là chục chai, theo như lời ông giáo sư đã kể với chúng ta, và ông ta có
vẻ hiểu biết về lĩnh vực này đấy. Tôi không nghĩ đó là một sự trùng hợp.
Chai Macallan mà mẹ tôi sở hữu có nguồn gốc từ hầm rượu của Robert
Stanfield.

- Anh nghĩ rằng đó chính là kho báu được nhắc đến trong bức thư sao?

- Chúng ta có thể tìm hiểu thông tin về mức giá của một chai rượu như

thế, nhưng tôi nghĩ là không phải! Cô nghĩ mà xem, nếu thế thì sẽ khá nực
cười, bởi vì tôi có thể đảm bảo với cô rằng mẹ tôi đã uống đến giọt cuối
cùng. Tôi có cảm giác chúng ta đang đi theo một con đường được vạch sẵn,
và tôi muốn biết ai đang từng bước đưa chúng ta đi.

- Anh đang ám chỉ cuộc gặp gỡ của chúng ta ở tòa thị chính không phải

là ngẫu nhiên?

- Tôi không định tiến xa đến thế, nhưng cuộc gặp gỡ với ông Shmylek

đó thì có.

- Shylock!

- Bộ nhớ sống của thành phố này theo lời bà thị trưởng. Những bức thư

nặc danh đã tập hợp chúng ta trước một bức ảnh chụp hai bà mẹ của chúng
ta. Bức ảnh đó đã dẫn chúng ta đến dữ liệu lưu trữ của tờ The Independent.
Tờ The Independent đưa chúng ta đến với gia đình nhà Stanfield. Sớm hay
muộn, chúng ta cũng sẽ đi đến chỗ phát hiện ra sự tồn tại của bức tượng.
Chừng ấy manh mối dẫn chúng ta đến với vị giáo sư của cô.

- Anh nghi ngờ ông ta sao?

- Tại sao lại không. Ai có thể biết nhiều hơn ông ta về những gì đã thực

sự xảy ra trong tòa dinh thự của gia đình Stanfield?

- Việc ông ta gặp khó khăn khi đi lại sẽ giải thích tại sao ông ta chọn

cách đưa chúng ta đến gặp ông ta. Nhưng ông ta đã làm thế nào để lần ra
chúng ta, có được địa chỉ của chúng ta? Làm thế nào ông ta có thể biết được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.