CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 66

- Bởi vì đấng Cứu thế, trong cuộc đời mẹ, chính là ba, đương nhiên là

thế, – Maggie cười vang.

- Một phút mười hai giây, – ba thản nhiên đáp lại, mắt nhìn vào nồi

nước đang sôi.

Ông xoay núm tắt bếp ga rồi rót trà ra cốc.

- Vậy là hai người rất nhanh đấy chứ, một phút mười hai giây mà đã

làm mẹ có thai rồi, quả là một kỷ lục, – tôi tiếp lời.

Ba khẽ khàng rót chút sữa vào cốc của mình rồi nhìn hai con gái, hết

người này sang người khác.

- Ba yêu các con, điều đó thì các con không cần phải nghi ngờ gì hết.

Ba yêu các con hơn mọi thứ trên đời, cả anh trai các con nữa, tất nhiên rồi.
Nhưng có đôi khi các con khiến ba bực mình quá thể. Ba mẹ đã có các con
rất nhanh. Vài tháng sau khi ba mẹ quay lại với nhau. Con có muốn biết anh
trai con và con nặng bao nhiêu lúc mới ra đời không? Mà này, con còn to
hơn anh con đấy, ba trả lời thế được chưa?

Maggie phì cười không chút ý tứ, vừa nhìn tôi vừa phồng má lên.

- Còn con, Maggie ạ, con còn to hơn cả hai anh chị con cộng lại. Giờ

thì, với mấy chuyện vừa rồi, các con đã làm ba buồn trở lại. Ba ra nghĩa
trang đi dạo một lát, các con muốn đi cùng không?

Maggie chưa hề đến thăm mảnh đất nơi mẹ chúng tôi yên nghỉ kể từ

khi bà được chôn cất. Cô nàng không thể chịu nổi việc phải nhìn thấy tên mẹ
khắc trên tấm bia mộ.

- Thật ra là không đâu, – ba nói tiếp, – đừng giận ba, nhưng ba muốn đi

ra đó một mình hơn.

Một người cha luôn biết những việc như thế này.

Ông uống hết tách trà, đặt nó vào bồn rửa, quay lại hôn lên trán chúng

tôi rồi đi khỏi.

Chúng tôi nghe thấy ông nói với vào từ ngoài cửa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.