Câu nói ấy se lòng tôi lại, nhưng Bảy Hoa vẻ mặt thản nhiên, vì có lẽ
nàng đã dùng câu đó để đáp nhiều người, như tôi, đã thương hại hỏi nàng.
- Ông ạ, bọn anh em chúng tôi nay sống ít, mà chết thật rất nhiều. Tôi đã
đi đưa đám những bạn tôi, hồi còn có sức; nhưng nay yếu rồi, tôi chẳng còn
sức mà đi đưa đám nữa. Sau khi mất nghệ, chị Tám mà nay còn đĩa hát đấy,
đã chết vì đau phổi, anh Sáu đã bỏ mạng bởi thiếu sài... còn kẻ sống sót như
anh Hải thì soạn vở cải lương, như chị Thanh, chị Cưỡng thì đi làm điếm.
Còn tôi, tôi chỉ còn đủ hơi chờ một ngày rét quá, một buổi trời u ám quá...
Bảy Hoa thở dài.
Tuy căn gác tối như hũ nút, tôi cũng cố tìm xem có vật gì đáng giá ít
nhiều, nhưng không. Tôi chỉ thấy trên bức tường đầy khói ám, mấy tấm ảnh
lồng trong khung kính vỡ treo lệch lạc: ảnh Bảy Hoa chụp hồi còn trẻ. Bức
thì chụp nàng mặc áo giáp Tàu sắm vai nữ tướng, bức thì chụp nàng ôm bó
hoa to che gần kín ngực, tươi cười.
Bảy Hoa của thời xưa sắc tài đang lừng lẫy đấy! Bảy Hoa thuở trước đã
qua rồi!
❉❉❉
Tôi lại bước chân vào cái ngõ hẻm đày người, đày rơm rác, đày nhặng,
đày “mùi bần tiện, mùi hạ lưu” ấy một đêm sau, mưa gió lạnh lùng hơn. Và
tôi lại khom lưng chui qua khung cửa thấp, trèo lên cái thang ọp ẹp gần sụp
đổ, ngồi nhìn Bảy Hoa tiêm hết hộp thuốc lớn tôi mua tặng, nhìn những
bức ảnh lúc thiếu thời treo trên vách bẩn nhện chăng.
Nàng kể cho tôi nghe những tích hát nàng thích, những đoạn tình kỳ dị,
những người yêu thủy chung, si ngốc hoặc là đểu giả, lọc lừa...
Tôi ngỏ cho nàng biết lòng tôi yêu mến sắc tài nàng hồi tôi còn thơ nhỏ.
Nàng ngước mắt nhìn tôi:
- Trời ơi, đã lâu lắm tôi mới được nghe một người như ông, nhắc đến sắc
đẹp của tôi, nhắc đến những cảm tình dành tặng tôi... tôi sung sướng quá...
Bảy Hoa ngồi nhỏm dậy, lôi một chiếc hòm gỗ đày bụi bậm ở gậm
giường, mở lấy một gói giấy to, nàng run tay trịnh trọng mở gói giấy đó ra,
khẽ đặt lên lòng tôi.