CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 390

XXIII

Trước khi anh nói là một ngày nào đó anh sẽ cưới tôi, tôi chưa bao giờ

thực sự nghiêm túc nghĩ việc đó có thể xảy ra. Tôi thừa nhận mình cũng có
chút hy vọng hão huyền về chuyện đó, nhưng tôi đã phá bỏ một loạt lời thề
độc rồi và tôi không chắc mình lại muốn thề thêm lần nữa. Một phần trong
tôi sợ rằng tôi sẽ phản bội anh như tôi đã phản bội mẹ Christina, vì thế khi
anh không nhắc gì về chuyện đó nữa tôi đã nghĩ rằng anh chỉ nói vu vơ thôi,
cái cách đàn ông vẫn hay làm khi lãng mạn. Sự thực là, việc đó thậm chí
cũng chẳng làm tôi buồn phiền gì, vì cuộc đời tôi giờ đã tuyệt vời hơn tất cả
những gì tôi có thể tưởng tượng từ trước đến nay rồi. Tôi đang giúp việc
cho mấy người Beguine, cải thiện việc soạn sách của họ, chẳng mấy chốc
thì tin tôi được đào tạo tại phòng viết ở Engelthal đã rò rỉ tới tai một số
nhân vật giàu có trong vùng.

Có một điều chẳng bao giờ thay đổi. Những kẻ có của luôn muốn khoe

khoang những gì họ có mà người khác lại không. Hồi đó, có gì tốt hơn sách
chứ? Người ta không chỉ có thể khoe sự giàu có, mà còn có thể khoe cả sự
thông minh xuất chúng và khiếu thẩm mỹ cao nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn
không hay biết về điều đó khi một nữ quý tộc đến gặp tôi và đề nghị giao
một nhiệm vụ cho tôi, là xem tôi có thể làm một bản Der gute Gerhard của
Rudolf cho sinh nhật chồng bà hay không. Tôi từ chối bà, nghĩ rằng sẽ là sỉ
nhục anh nếu tôi thấy cần đóng góp thêm vào thu nhập gia đình. Nhưng lại
có một đặc tính khác chẳng bao giờ thay đổi ở người giàu: họ cho rằng
người nghèo luôn nghĩ mình có giá. Và sự thật quả đúng như họ nghĩ. Bà
quý tộc đưa ra một cái giá vượt xa những gì anh có thể kiếm được trong
một năm. Tôi lại bắt đầu từ chối, nhưng… ờ, chúng ta cần khoản tiền đó, vì
thế tôi xin được suy nghĩ thêm một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.