CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 399

XXIV

Vào ngày mùng một tháng Mười một, dù tỉnh dậy đầu vẫn còn choáng

váng do hậu quả của lễ hội Halloween, Marianne Engel vẫn đi thẳng xuống
tầng hầm. Trong vòng hai ngày tiếp theo, bức tượng dang dở cuối cùng của
cô - con sư tử/khỉ run sợ - đã được tạc một đôi chân để đứng. Khi nó hoàn
thành, cô lại nằm lên một phiến đá mới và ngủ khoảng mười hai tiếng trước
khi lao vào tạc một bức tượng mới. Trong lúc đó, tôi ngồi một mình trên
gác với ký ức về những bóng ma nhảy múa mà lẽ ra tôi không thể thấy
được.

Con quỷ lùn mới của cô (một khuôn mặt người cắm trên thân hình dị

dạng của một con chim) mất bảy mươi tư giờ đồng hồ để hoàn thành, trước
khi cô đi lên phòng tắm rửa một chút rồi ngấu nghiến tất cả những gì tìm
được trong tủ lạnh. Tôi đã nghĩ rằng cô, như bình thường, sẽ quay trở về
phòng ngủ một giấc cho lại sức, nhưng không, cô đi thẳng xuống cầu thang
để nằm dài lên trên một khối đá nữa. Sau khi mơ thấy giấc mơ đá, cô lại bỏ
ra hơn bảy mươi tiếng để ức chế đối tượng mới nhất của cô. Khi cô xong
việc, một con cóc mặt đầy mụn cơm với cái mỏ đại bàng đang gào thét đã
hiện ra.

Marianne Engel trở lại giường và ngủ rất ngon, nhưng mười tiếng sau cô

đã vào bếp uống cả một bình cà phê và ăn nửa cân thịt hun khói. (Khi
không phải tạc tượng, cô được phép ăn thịt.) Ngay khi vét sạch cái đĩa, cô
lại bước xuống cầu thang tầng hầm. “Một con nữa đang gọi.” Khi tôi hỏi
làm sao cô có thể ngủ trên đá sau khi đã uống nhiều cà phê như thế, cô đáp
chẳng vấn đề gì. “Con này đã nói chuyện với tôi khi tôi đang tạc con cóc
rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.