CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 400

Dù đó mới chỉ là tuần thứ hai của tháng Mười một, Marianne Engel đã

bắt đầu tạc bức tượng thứ ba trong tháng. Sự gia tăng số lượng hình như
còn chưa đủ để làm tôi bực mình, giờ còn thêm cả sự thay đổi về độ tập
trung nữa: cô say sưa làm việc hơn bất cứ lần nào tôi chứng kiến trước đây.
Mồ hôi chảy khắp người cô, đọng lại thành dòng trên bụi đá, và cô phải mở
toang những cánh cửa gỗ sồi khổng lồ để đón gió thu mát lạnh. Cô không
bao giờ tắt một trăm ngọn nến đỏ cháy rực xung quanh mình và vòng lửa
của chúng bập bùng trong gió như những ngọn lúa mì nhảy múa trên cánh
đồng. Nhìn đám dụng cụ cứ lướt vun vút của cô, tôi không thể không nghĩ
tới hình ảnh một người nông dân đang vung lưỡi hái lên trong nỗ lực chạy
đua với mùa đông đang đến gần.

* * *

Khi bức tượng thứ ba hoàn thành, Marianne Engel ngay lập tức bắt tay

vào làm cái tiếp theo.

Những tiếng búa đục đã dần quen thuộc đến nỗi ngôi nhà trở nên thinh

lặng quá đỗi khi cô ngơi tay làm việc. Thỉnh thoảng nó - tiếng ồn ấy, không
phải sự yên lặng hiếm hoi đâu - còn làm tôi lao ra khỏi nhà. Tôi không bao
giờ đi đâu xa, thường chỉ trốn sau mấy góc pháo đài để nhìn những người
dân đến thăm nhà thờ Romanus. Cha Shanahan sẽ đứng trên bậc thềm
trước, vui vẻ mời họ vào và nài nỉ họ đến vào tuần sau. Họ đều hứa là sẽ
đến, và hầu hết đều làm đúng như thế.

Shanahan có vẻ là một người khá chân thành, theo chuẩn của linh mục,

dù tôi phải thừa nhận rằng mình cũng không hẳn là một người đánh giá vô
tư cho lắm. Tôi luôn luôn có cảm giác phấn khích/khó chịu với bọn đàn ông
mặc áo chùng: vì tôi ghét cái thể chế mà bọn họ bảo vệ. Tôi còn muốn coi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.