CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 143

Tôi ngồi như bị mắc kẹt giữa ngồn ngộn thức ăn, không dám cử động vì

sợ sẽ hất đổ một cái đĩa nào đó. “Chúng ta không thể nào ăn hết chỗ này
được.”

“Hết hay không không phải vấn đề.” Cô lấy một cái chai ra khỏi giỏ lạnh.

“Hơn nữa, tôi chắc chắn các nữ y tá sẽ rất vui vẻ giúp đỡ chúng ta xử lý chỗ
còn lại. Anh sẽ không nói với họ là tôi uống rượu chứ, nhỉ? Tôi thích rượu
nho Hy Lạp vì có thể nếm được cả vị đất trong đó.”

Mấy cô y tá nhanh chóng đứng lố nhố quanh cửa như một bầy chim hải

âu háu đói. Tôi có một cảm giác hãnh diện kỳ lạ rất đàn ông, cái cảm giác ta
có được khi bị bắt gặp đang hẹn hò với một phụ nữ xinh đẹp. Đám y tá cười
rúc rích và bình phẩm vài câu trước khi bỏ đi trực ca. Marianne Engel đưa
từng miếng nhỏ vào miệng tôi. “Thử cái này đi… Anh sẽ rất thích. Nữa
nhé.”

Chúng tôi rất nỗ lực, nhưng số phận đã định sẵn là chúng tôi không bao

giờ có thể ăn hết được. Khi chúng tôi cuối cùng cũng chịu thua, cô mang ra
một cái bình giữ nhiệt bằng kim loại mỏng và đổ cà phê Hy Lạp vào hai
tách nhỏ. Cà phê đặc quánh đến mức mất đến ba mươi giây mới đổ xong.
Rồi cô mang món tráng miệng ra: bánh baklava phết mật ong dày đến nỗi
trào cả ra ngoài như một tổ ong đang làm từ thiện. Kem gelato ba màu,
xanh trắng đỏ. Và dĩ nhiên cả món bougatsa, cảm hứng cho tên con chó của
cô - bánh ngọt nâu nhạt với kem trứng phết giữa những lớp bánh phyllo.

“Anh có thích nghe một câu chuyện không?” Marianne Engel nói. “Nó

kể về tình yêu đích thực, tình anh em sâu nặng và những mũi tên tìm được
đến đích.”

“Lại về cô nữa à?”

“Không, đó là câu chuyện về người bạn tốt Francesco Corselini của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.