CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 147

không có thuốc chữa, không có hy vọng nào cả. Cô khẩn khoản, “Đi đi! Đi
ngay đi!”

Căn bếp chìm trong tĩnh lặng. Graziana nằm trên giường, nghe im lặng

trùm lên khoảng cách giữa cô và người chồng. Rồi cô nghe thấy anh bắt đầu
gõ xoong chảo để giấu tiếng khóc. Vài phút trôi qua; Francesco bước xuống
hành lang về phía cô. Cô la hét, chửi ầm lên bắt anh tránh ra xa, nhưng anh
đã đứng trước cửa phòng với một khay mì sợi và chút rượu.

“Em sẽ thấy khá hơn nếu em ăn gì đó, chỉ một chút thôi cũng được,”

Francesco nói. Anh bước vào phòng, đặt cái khay xuống và ngồi bên cạnh
cô. Rồi anh cúi xuống hôn cô.

Graziana cố đẩy anh ra. Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong đời cô có ý

từ chối anh nhưng Francesco dùng sức mạnh của người thợ rèn trong anh để
áp đảo cô và hôn trả lại tất cả những sự kháng cự vào miệng cô. Sau vài
giây cô nhận ra có chống cự cũng vô ích nên chấp nhận những nụ hôn của
anh. Thế là xong.

Tối đó họ ăn một chút rồi đi nằm. Qua cửa sổ, trăng tròn nhìn họ trìu

mến. “La luna è tenera,” Francesco nói. Mặt trăng thật dịu dàng. Anh nhắm
mắt lại và ôm cô chặt hơn. Điều cuối cùng Graziana nhìn thấy vào tối hôm
đó là khuôn mặt anh đang ngủ. Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, khuôn
mặt anh là thứ cô nhìn thấy đầu tiên trong ngày mới. Cô bị sốt rất cao, mồ
hôi đổ đầm đìa, và mạch thì đập nhanh như ngựa phi nước đại.

“Nhìn này,” anh dịu dàng nói, “những đốm đen đã xuất hiện trên da em

rồi.” Graziana bắt đầu khóc, nhưng Francesco mỉm cười vuốt tóc cô. “Đừng
khóc. Chúng ta không có thời gian cho nước mắt đâu. Hãy để chúng ta yêu
nhau khi còn có thể.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.