CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 148

Buổi chiều hôm ấy, bệnh tình của Graziana đã đến lúc cực kỳ nguy kịch.

Trong suốt ba ngày, họ nằm cùng nhau. Trong suốt ba ngày, Graziana hấp
hối trong vòng tay anh khi anh kể cho cô nghe câu chuyện về những con
thiên nga, về những điều kỳ diệu và tình yêu vĩ đại. Nửa đêm thứ ba kể từ
khi cô ngã bệnh, Francesco bị những tiếng thở nặng nhọc của cô đánh thức.
Cô quay mặt về phía anh.

“Đã đến lúc rồi.”

Anh nói, “Anh sẽ sớm gặp lại em.”

Francesco hôn Graziana lần cuối, mang hơi thở cuối cùng của cô vào tận

sâu trong lồng ngực. “Ti amo,” cô nói. Em yêu anh.

Sau khi cô ra đi, Francesco tháo chiếc nhẫn cưới khỏi ngón tay cô. Anh

giờ cũng ốm rất nặng, nhưng vẫn cố gồng mình ra khỏi giường. Anh hầu
như không thể đứng nổi, tập tễnh vì buồn nôn và sốt, nhưng anh vẫn cố ép
mình đi về phía lò rèn. Vẫn còn một việc nữa cần phải làm.

Anh nhóm lửa và đốt lò. Anh nung chảy cả hai chiếc nhẫn cưới, của anh

và của cô, rồi đổ chúng vào một chiếc khuôn hình mũi tên. Khi đầu mũi tên
hoàn thành, anh đặt nó lên cán tên. Anh nhìn xuống dọc chiều dài mũi tên,
đảm bảo nó thẳng và chuẩn như bất cứ mũi tên nào anh từng làm.

Francesco giật cây cung treo trên tường xuống. Nó từng thuộc về cha

anh, một cung thủ vĩ đại, người đã hy sinh trên chiến trường khi Francesco
và anh trai Bernado còn nhỏ. Cây cung này, cây cung được một người đồng
đội của cha mang trở lại Firenze, là tài sản duy nhất của cha mà Francesco
có được. Ngoài kỷ vật này, anh thậm chí còn không có chút ký ức nào về
ông.

Anh quay về phòng ngủ, bên xác Graziana. Anh với tay qua ô cửa sổ mở

và đặt cây cung ra ngoài. Giờ đã tảng sáng và anh nhờ một cậu bé đi ngang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.