CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 189

sống của tôi.” Có chút… ghen tị pha lẫn giận dữ và làm mình làm mẩy? Gọi
như thế nào được nhỉ?... trong giọng nói của bà.

Thật lạ khi Nan có vẻ khó chịu với bữa cơm do chính bà chỉ định. Là một

kẻ cơ hội, tôi coi đây là bàn đạp cho tôi hỏi bà một câu khiến tôi bận lòng
bấy lâu: vâng, tôi biết là tình trạng gia tăng chuyển hóa các chất trong cơ
thể khiến tôi cần phải hấp thụ thêm nhiều calo, nhưng lý do thật sự bà cho
phép Marianne Engel làm việc đó là gì.

“Mọi người đều phải ăn,” Nan thản nhiên nói.

Câu trả lời của bà, dĩ nhiên, không phải một câu trả lời đúng nghĩa. Thế

là tôi hỏi lại. Nan, như thỉnh thoảng vẫn thế, đành vài giây cân nhắc lợi hại
của việc nói thật. Tôi rất thích khi bà làm thế. Như tôi mong đợi, bà đã
không nói dối. “Tôi cho phép những bữa ăn này vì rất nhiều lý do, Đầu tiên,
sẽ rất tốt cho anh nếu anh hấp thụ được càng nhiều chất dinh dưỡng càng
tốt. Tôi cũng làm việc này vì các y tá nữa vì có vẻ anh đã xử sự phải phép
hơn từ khi Marianne Engel đến. Nhưng trên hết, tôi làm việc này vì tôi chưa
bao giờ gặp một người nào cần bạn đến như anh.”

Nói ra điều đó đã làm Nan cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi hỏi bà nghĩ gì về việc

Marianne Engel giúp tôi tập vật lý trị liệu, và bà thừa nhận chính xác những
gì tôi đang nghi ngờ, rằng bà không thích ý tưởng đó lắm.

“Chị lo lắng là tôi bắt đầu phải phụ thuộc vào cô ấy nhiều quá,” tôi nói,

“và cô ấy sẽ làm tôi thất vọng.”

“Chẳng phải chuyện ấy cũng làm anh lo lắng sao?”

“Phải,” tôi trả lời.

Vì Nan đã quyết định nói cho tôi nghe sự thật, điều nhỏ nhặt nhất tôi có

thể làm là trả lời thẳng thắn như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.