CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 191

bị tổn thương - do người ta vô tình hay hữu ý - khi các bạn rời khỏi đây.
Người khác không thực sự hiểu những gì đã xảy đến với chúng ta đâu.”

Bài diễn văn của Lance diễn ra như người ta đoán trước; anh lại nói về

những “thách thức” và “cơ hội” mình gặp phải, và những gì anh đã làm để
có lại cuộc sống của chính mình. Khi bài diễn văn kết thúc, anh để mọi
người được tự do thảo luận.

Câu hỏi đầu tiên đến từ một nữ bệnh nhân cứ gãi suốt từ đầu đến cuối

buổi nói chuyện. Cô muốn biết liệu “những vùng da bị lóc” của cô có luôn
“ngứa đến phát điên” thế này không.

“Cảm giác ngứa cuối cùng cũng hết thôi. Tôi hứa đấy.” Một loạt tiếng xì

xào nhẹ nhõm rộ lên giữa đám đông. Thậm chí cả tôi, người đã thề sẽ giữ
im lặng, cũng phải thở phào biết ơn. “Các bạn không thể làm gì khác ngoài
việc cố gắng chịu đựng cho qua thời kỳ khó khăn, quả là bất hạnh, nhưng
tôi luôn luôn thấy dễ chịu hơn mỗi khi nhớ về điều mà Winston Churchill
từng nói.”

“Chúng ta sẽ không bao giờ đầu hàng?” nữ bệnh nhân bị ngứa gợi ý.

“Ồ, vâng,” Lance cười, “Nhưng tôi đang nghĩ về câu ‘Nếu chúng ta phải

đi qua Địa ngục... thì cứ đi thôi’.”

Một bệnh nhân khác hỏi, “Khi ra ngoài xã hội anh cảm thấy thế nào?”

“Thực sự rất khó khăn, nhất là trong thời kỳ đầu. Hầu hết mọi người đều

giả vờ không nhìn thấy bạn, nhưng họ vẫn thì thầm. Một vài người còn
ngang nhiên nói kháy bạn nữa, thường là mấy cậu choai choai. Điều thú vị
ở đây là rất nhiều người nghĩ nếu bạn bị bỏng thì hẳn là do bạn bị quả báo.
Suốt bao thế hệ ông bà ta đã dạy như vậy, đúng không? Lửa là dấu hiệu
trừng phạt của thánh thần. Thật khó cho mọi người phải đối mặt với một
thứ phi logic như chúng ta - bị bỏng, nhưng vẫn sống - vì thế chúng ta hẳn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.