CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 341

ta nói sẽ cân nhắc xem có giúp được gì không nhưng cũng thêm rằng mình
không thể hứa chắc điều gì.

“Tôi thực sự cám ơn sự quan tâm của ngài. Trong trường hợp ngài tìm

được một chỗ cho anh ấy thì xin đừng nói với anh ấy rằng tôi đã đến đây.
Anh ấy là một người có lòng tự trọng cao và sẽ rất tốt nếu để anh ấy tin
rằng sự bền bỉ của mình đã được đền đáp.” Tôi cúi đầu chào, và để cho chắc
chắn, nói thêm với người quản lý xây dựng rằng tôi sẽ cầu nguyện cho ông
ta.

Sau khi thay quần áo bình thường, tôi đi thẳng tới thánh đường thánh

Martin. Không phải để cầu nguyện cho linh hồn người quản lý, như tôi đã
nói, mà cho chính bản thân tôi. Chuyện tôi giả dạng với bộ quần áo của
Giáo hội làm tôi phát buồn nôn. Khi rời thánh đường, tôi không hề có cảm
giác mình được tha thứ. Tôi đã cầu xin một dấu hiệu, nhưng chẳng có gì
xuất hiện cả.

Cho tới buổi tối hôm ấy, khi anh bước qua ngưỡng cửa kiệt quệ nhưng

miệng nở nụ cười và người đầy bụi đất. “Hôm nay một người quản lý đã
nhận tôi rồi.”

Sau nhiều tuần anh đã tạo được ấn tượng tốt ở nơi làm việc. Khi công

việc ở nhà thờ thánh Quintin xong xuôi, người quản lý đã giới thiệu anh tới
nhà thờ thánh Stephan. Suốt mùa đông mọi chuyện cứ thế diễn ra, anh
chuyển chỗ làm hết từ nhà thờ này tới nhà thờ khác. Anh đã có chút danh
tiếng và cũng kết bạn được với vài người, và hằng ngày anh đều vui mừng
khôn xiết mang một vốc tiền đầy về nhà. Tôi đun nước và đổ một thùng đầy
để tắm rửa cho anh. Anh vẫn còn nhiều sẹo và các cơ vẫn còn khá cứng, tôi
đã xoa bóp cho anh đến khi các khớp xương của anh trở nên mềm dẻo.
Công việc rất nặng nhọc với bất cứ ai, nhưng những thương tích của anh
khiến nó còn nặng nhọc gấp đôi. Tuy thế, mỗi ngày anh cũng trở nên khỏe
mạnh hơn. Tôi luôn cố gắng cho anh ăn tất cả những gì chúng ta có, thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.