CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 343

Anh ngập chìm trong công việc, đến sớm về muộn. Anh làm tất cả những

gì được nhờ, không bao giờ phàn nàn, và cẩn thận chú ý tới tất cả những lời
chỉ dẫn. Việc anh có một cảm quan bẩm sinh với đá đã không bị bỏ phí.
Những bài học của anh từ cha cũng không bị mai một theo thời gian.

Niềm tin vào một tương lai tốt đẹp hơn thật là một món quà kỳ diệu.

Chúng ta vẫn chưa có tiền, nhưng chúng ta cũng bắt đầu nói về việc sẽ tìm
một nơi ở mới. “Một ngôi nhà nhỏ, có lẽ thế.” Niềm tin cho chúng ta cái cớ
để mơ mộng và giấc mơ là thứ rất cần thiết vì thu nhập giảm sút đã ảnh
hưởng tới mọi mặt đời sống của chúng ta, rõ ràng nhất là trong khẩu phần
ăn hằng ngày. Nếu không có mấy món “từ thiện” từ những người Beguine,
có lẽ chúng ta đã không thể qua khỏi.

Dù bụng trống rỗng, chúng ta vẫn đi khắp thành phố và chỉ trỏ vào những

ngôi nhà sẽ thuộc về chúng ta. Một ngày nào đó.

“Và khi chúng ta đã có nhà,” anh nói, “tôi sẽ xin em cho tôi vinh hạnh

được lấy em làm vợ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.