CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 345

việc cô tạc tượng trong thời gian tôi đi vắng có nghĩa là chúng tôi sẽ có
nhiều gian cho nhau hơn khi tôi quay về.

Nhưng vẫn có những lúc cô phải tạc tượng còn tôi thì không vào viện, và

tôi đã dần biết tự chăm sóc bản thân - và cô hơn. Dù cô cố ngơi tay để tắm
cho tôi, tôi có thể thấy rõ là cô rất khó chịu: cô đục đẽo bức tượng sâu bao
nhiêu, cô cọ người tôi mạnh bấy nhiêu. Khi xong việc, cô sẽ lại quay về
tầng hầm và tôi sẽ mang thức ăn đến cho cô. “Cô biết đấy, cô sẽ có thể tạc
tốt hơn - và nhanh hơn - nếu thỉnh thoảng cô chịu ăn chút gì đó.”

“Không phải chỉ có mỗi chuyện giải thoát gargoyle đâu. Tôi còn phải trui

rèn tinh thần của mình nữa.”

“Thế nghĩa là sao?”

“Thế giới trần tục ru ngủ cơ thể bằng đồ ăn và vật chất tiện nghi,” cô nói.

“Chúng làm cơ thể thỏa mãn nhưng lại là kẻ thù của tinh thần. Kiêng khem
là cái cương giúp tinh thần có cơ hội thắng thế trong cuộc tranh đấu không
có điểm dừng với cơ thể.”

Lại một cuộc tranh luận mà logic chỉ là kẻ lạ mặt; vì thế, đó lại là một

cuộc tranh luận khác mà tôi chắc chắn sẽ thua. Thế là tôi đổ gạt tàn thuốc lá
của cô, rót đầy chai nước, và để lại một đĩa hoa quả bổ sẵn mà tôi biết sẽ
vẫn nằm chỏng chơ khi tôi xuống lần tới.

Sự cuồng nhiệt của Marianne Engel luôn luôn tàn dần rồi lụi hẳn vài

ngày sau. Cô sẽ xin lỗi cho quãng thời gian không ở bên tôi, nhưng tôi biết
là mình cũng chẳng có gì đáng phàn nàn, một cách thực tâm, vì nhiều nhất
mỗi tháng cô thường cũng chỉ có một - hai đợt làm việc như thế này. Nó
thanh toán cho đủ mọi thứ, bao gồm cả các hóa đơn của tôi nữa, và tất cả
thời gian còn lại của cô là dành cho tôi: bất cứ ai có một người vợ phải làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.