CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 347

“Billy.”

“Có phải đó là tên gọi tắt của William không?”

“Vâng.”

“Đó là một cái tên rất hay.” Marianne Engel hất đầu về hướng tôi đứng.

“William, cháu có nghĩ bạn cô trông đáng sợ không?”

“Một chút,” Billy thì thầm.

“Chú ấy thực sự không tệ đến thế đâu, một khi cháu làm thân với chú

ấy.”

Tôi không biết Marianne Engel đang làm cho ai cảm thấy bất tiện - Billy,

mẹ của Billy, hay là tôi - thế là tôi nói rằng chúng tôi cần phải đi tiếp. Tôi
đã quên mất ảnh hưởng của giọng nói như cóc kêu của tôi với những người
mới nghe lần đầu. Sau khi Billy giật lùi lại phía sau, cậu bé hỏi với giọng
pha lẫn tò mò và sợ sệt. “Có chuyện gì với chú vậy ạ?”

Người mẹ mắng cậu bé, giải thích với cậu ta rằng câu hỏi đó không lịch

sự một chút nào. Tôi phẩy tay cho qua, nhưng Marianne Engel lại hỏi xem
chị ta có tò mò chút nào về chuyện đấy không. Mẹ Billy lúng búng trong
miệng trước khi nhả ra hai từ “Ờ, có…”

“Dĩ nhiên là có rồi. Nhìn cậu bé đi! William chỉ hỏi một câu mà tất cả

mọi người ở đây đang nghĩ trong đầu mà thôi.” Marianne Engel xoa đầu
cậu bé, để nó biết rằng mọi người không hề chỉ trích nó.

“Nó mới đi nhà trẻ thôi,” người mẹ nói.

“Tôi bị bỏng trong một vụ cháy.” Tôi chỉ muốn cuộc nói chuyện kết thúc

cho nhanh để chúng tôi đi tiếp, nhưng Billy lại hỏi thêm câu nữa: “Thế có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.