CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 348

đau không ạ?

“Có.” Tôi cố kìm nén ham muốn tự nhiên là cảnh báo cậu bé đừng có dại

mà nghịch diêm. “Chú đã nằm viện một thời gian dài.”

“Oài,” Billy nói, “chắc chú rất vui khi không phải ở đó nữa.”

Bà mẹ kéo tay con mạnh đến nỗi cậu bé không thể lờ mẹ mình được nữa.

“Chúng tôi thực sự phải đi rồi.” Chị ta không hề nhìn lại, nhưng Billy quay
lại vẫy tay với chúng tôi trong lúc mẹ nó kéo nó xuống lối đi.

Khi chúng tôi rời siêu thị, Marianne Engel dốc toàn bộ số tiền thừa của

cô vào tay những người ăn xin dật dờ gần đó. Suốt dọc đường cô toàn nói
về những bức tượng dang dở trong xưởng của mình vì, hiển nhiên rồi, Ba
Vị Chủ Nhân của cô gần đây lại mới thông báo rằng cô cần phải hoàn thành
chúng.

Tôi đang đi rất bình thường cho tới khi chúng tôi ra được chỗ ô tô, nhưng

trong khi lên xe, tôi đã quệt mạnh cả một mảng lớn da bỏng vào cửa hành
khách. Cơ thể tôi ngay lập tức phản ứng với sai lầm bằng việc truyền những
cơn co giật đau điếng người từ bó dây thần kinh này đến bó dây thần kinh
khác, và con rắn cái trong xương sống bắt đầu đớp lấy phần sau xương sọ
của tôi như thể nó là một con chuột đồng chỉ chực bị nuốt chửng.

MẸ

KIẾP! MẸ KIẾP! MẸ KIẾP!

Tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy vì đói morphine

khẩn cấp và tôi khẩn khoản xin Marianne Engel tiêm cho tôi một liều càng
nhanh càng tốt. Cô lấy dụng cụ ra khỏi hộp đồ nghề của tôi (tôi không bao
giờ rời nhà mà thiếu nó cả) và đâm kim tiêm vào người tôi.

Morphine như một kẻ quá khích đang trên đường thực hiện nhiệm vụ; nó

len vào mọi ngóc ngách trong cơ thể để chuyển hóa, mang đến những giấc
mơ tẩm sữa-và-mật ong chậm chạp chảy qua mạch máu bạn. Con rắn trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.