CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 79

Tôi nghĩ mình sẽ hỏi lại khi cô đến gặp tôi lần nữa, vì không hiểu sao tôi

linh cảm cô sẽ lại tới. Khi tôi nói với mấy cô y tá là tôi hoan nghênh bất cứ
cuộc gặp gỡ sắp tới nào với nữ bệnh nhân tâm thần đó, họ đều nở một nụ
cười lạ lẫm với tôi. Hẳn họ cho rằng thật đáng buồn khi tôi lại trông đợi
cuộc viếng thăm của một phụ nữ tâm thần. Nhưng điều đó chẳng cản trở
được tôi, và tôi thậm chí còn nhờ Beth hỏi hộ tên người ấy. Cô từ chối luôn,
thế là tôi nhờ Connie. Cô cũng nói việc tiết lộ tên tuổi một bệnh nhân khác
là trái với nội quy bệnh viện. Trước tình hình đó, tôi bảo với Connie là cô sẽ
“rất, rất xấu” nếu không chịu giúp tôi hỏi tên của người duy nhất đã đến
thăm tôi sau một thời gian dài như thế. Và vì mong muốn được làm người
tốt hơn bất cứ điều gì trên đời, Connie nhanh chóng quay trở lại kèm theo
thông tin mà tôi yêu cầu.

Tên người phụ nữ đó là Marianne Engel.

* * *

Tôi cao hơn so với trước vụ tai nạn. Vụ cháy đã làm tôi khô quắt lại như

miếng thịt bò khô trong suốt đợt trị liệu. Tôi đã từng thanh thoát và đẹp đẽ
như một cậu bé Hy Lạp ở thế kỷ thứ ba, với cặp mông căng tròn như hai
nửa quả dưa chín mọng mà những doanh nhân Nhật Bản phải trả một khoản
kha khá để vuốt ve. Da tôi mềm mại và sạch tinh như sữa chua chưa đánh,
bụng tôi được chia thành từng múi đối xứng, còn đôi cánh tay vạm vỡ mà
rất mượt mà. Nhưng khuôn mặt tôi mới chính là vàng mười. Tôi sở hữu đôi
gò má xuất hiện trong những giấc mơ của nhà thơ Pháp Verlaine. Mắt tôi
đen và sâu thẳm đến nỗi một đoàn thám hiểm hang động nhỏ phải dành cả
ngày mới tham quan hết. Một người đồng tính từng nói với tôi anh ta biết
bao khao khát được nhẹ nhàng đặt của quý thâm sì của mình vào môi dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.