CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 132

Kết quả là tôi bị kẹp giữa cái kệ sách và…anh.
“Buông tôi ra đi,” tôi yếu ớt phản kháng, cố né tránh ánh mắt như thiêu đốt
của anh. “Làm ơn.”
Joe cố ý. “Một năm?” Dừng một chút. “Hai năm?”
Thấy tôi vẫn giữ thái độ im lặng, anh vuốt ve cánh tay tôi, hơi ấm của anh
truyền đến, khiến lông tơ của tôi dựng hết cả lên. Giọng anh đột nhiên mềm
mại đi rất nhiều. “Hơn hai năm sao?”

198

Tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ và dễ bị tổn thương như lúc này. Quá
khứ của tôi bị phơi bày càng nhiều, thì tôi càng ý thức được bản thân đã
ngây thơ và ngu ngốc như thế nào. Bây giờ cả người tôi đều nóng ran lên vì
tự ti và mặc cảm, nhưng đồng thời tôi cũng phải có một cái nhìn khác hơn
về người đàn ông trước mặt này.
Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, trong đầu không ngừng gào thét muốn
rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. “Chúng ta phải quay trở lại bữa tiệc
thôi...”
Đột nhiên, Joe kéo tôi vào lòng. Tôi càng chống trả, anh càng ôm chặt hơn,
khống chế tôi một cách dễ dàng. “Anh hiểu rồi,” sau một lúc, tôi nghe anh
nói. Mặc dù tôi rất muốn hỏi anh hiểu cái gì, nhưng tôi chỉ có thể si ngốc
đứng yên ở đó. Một phút, rồi lại một phút nữa trôi qua. Lúc tôi đang định
phá vỡ sự im lặng này, anh lại ra hiệu cho tôi đừng nói gì hết, rồi tiếp tục
ghì siết tôi vào lòng. Khi cảm nhận được nhịp thở đều đặn, cùng hơi ấm từ
cơ thể anh, tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác chua xót, vì tôi biết, đây sẽ là

lần cuối cùng anh ôm tôi 199

như thế này. Một khi khoảnh khắc này qua đi, chúng tôi sẽ lại trở về cuộc
sống thường nhật của mình.
Mọi ký ức về đêm đó sẽ bị quên lãng. Nhưng còn tôi, tôi vẫn sẽ nhớ mãi về
cái ôm này, bởi vì nó đã mang lại cho tôi cảm giác tuyệt vời nhất, an toàn
nhất, và ấm áp nhất mà tôi từng có.
“Chúng ta đã ngủ với nhau quá sớm,” cuối cùng anh nói. “Đó là lỗi của
anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.