CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 231

“Đúng vậy, cô thiết kế đi, Avery,” Hollis nói.
Tôi lúng túng lắc đầu. “Tôi đã không thiết kế nhiều năm rồi. Tất cả những
người tôi quen trong ngành này đều ở New York cả.”
“Vậy thì đi New York thôi, hãy tìm một người cô tin tưởng để hợp tác,”
Hollid bảo tôi. “Đi bao nhiêu lần cũng được, cho tới khi vừa ý mới thôi.”
Sau khi nhà Warners rời khỏi, Sofia kêu lên, “Em không thể tin được là họ
lại thích ý tưởng này của chúng ta. Em cứ nghĩ 50/50 là họ sẽ chọn cái ‘câu
lạc bộ đồng quê’ chứ.”
“Từ đầu chị đã biết, Hollis rất thích những thứ thời thượng. Bà ta luôn
muốn mọi người nghĩ mình là một người sành điệu và đi trước thời đại
mà.”
“Ừ, miễn là nó không làm các ‘vệ binh già’ tức giận,” Sofia thêm vào.
Tôi cười toe toét, rồi bế Coco ra khỏi chuồng.
“Chị cá là một trong số họ đã từng sống ở kỷ nguyên nhạc Jazz ấy.”
“Sao nãy nhà Warners ở đây, chị phải nhốt nó vô chuồng vậy?”

358

“Nhiều người không thích có chó đi lung tung quanh họ.”
“Em tưởng chị sợ nó làm chị xấu hổ chứ.”
“Đừng có nói linh tinh trước mặt con nít chứ,” tôi phản đối.
“Nó đâu phải con em,” Sofia miễn cưỡng cười.
“Nhanh đến đây phụ chị sơn móng cho nó đi.”
Rồi tôi cho Coco ngồi lên lòng mình, Sofia cũng đi đến ngồi xuống bên
cạnh tôi. “Chị nghĩ một trong hai chúng ta phải gọi cho Steven, báo cho
anh ấy biết nhà Warners rất thích khái niệm đám cưới kiểu Gatsby vĩ đại,”
tôi nói, rồi mở nắp chai nước sơn móng cho cún đồng màu với cái vòng cổ
ra.
“Vậy chị gọi đi,” Sofia nói.
Tới giờ, Sofia và Steven vẫn đang ở trong thế bí.
Dạo gần đây, anh ấy tốt với con bé một cách kỳ lạ, nhưng chẳng còn dấu
vết của sự dịu dàng đêm hôm đó nữa. Khi tôi kêu Sofia thử nói chuyện với
Steve, thì con bé lại bảo nó chưa đủ can đảm.
“Sofia, vì Chúa, đi nói chuyện với anh ấy đi. Em phải chủ động lên đi chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.