CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 233

“Avery này… Từ cái ngày mà Luis đến đây ấy, em đã suy nghĩ rất nhiều.
Và cuối cùng, em rút ra được một kết luận: việc Mama mang theo Luis, là
việc tốt nhất mà mẹ từng làm… cho em.”

361

“Nếu em nghĩ vậy, thì tin chị đi, cái tốt đó chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.” tôi
nói.
Sofia cười yếu ớt. “Em biết chứ. Nhưng nói thật, nó đã giúp em rất nhiều.
Gặp lại Luis làm em nhận ra rằng: bởi vì em không đi thêm bước nữa, nên
mới cho Luis cái cớ để đàn áp mình. Nó giống như… em vẫn luôn là con
tin của anh ta vậy. Anh ta đã là quá khứ rồi — và em không thể để một
người như vậy ảnh hưởng đến tương lai của mình được.” Khi đôi mắt màu
nâu lục nhạt của con bé nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của tôi, nó tiếp tục.
“Chúng ta quá giống nhau, chị à. Da của chúng ta quá mỏng — chúng ta
quá dễ bị tổn thương…”
Rồi cả hai đều rơi vào im lặng.
“Nghĩ đến chuyện bước thêm bước nữa,” cuối cùng tôi nói, “giống như
nghĩ đến cảnh nhảy dù từ trên máy bay vào ban đêm, xuống một cánh đồng
toàn cây xương rồng vậy. Rất đáng sợ. Chị… chị không làm được.”
“Vậy nếu máy bay bị cháy thì sao?” Sofia gợi ý.
“Chị có nhảy không?”

362

Hai khoé miệng tôi nhếch lên. “Ừm… cái động lực này quả thực rất đáng
để suy nghĩ.”
“Vậy thì lần sau, khi ở với Joe,” Sofia nói, “chị hãy nói với bản thân là máy
bay đang bị cháy, nếu muốn sống thì phải nhảy thôi.”
“Nhảy xuống một cánh đồng cây xương rồng cũng được luôn hả?”
“Cái gì cũng đỡ hơn là ở trên cái máy bay bị cháy, đúng không?” con bé lý
luận.
“Ừ, em đúng.”
“Vậy chị sẽ gọi cho Joe chứ?”
Tôi do dự, nhưng cũng ngạc nhiên, vì câu hỏi của Sofia đã khơi màu lên
khao khát trong lòng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.