CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 277

“Em đã bảo họ là chúng ta sẽ suy nghĩ về chuyện đó,” Sofia tiếp tục, rồi
chọc ghẹo nhìn tôi.
Trong vòng một tuần, phân đoạn của tôi đã được đài phát sóng toàn quốc
phát đi phát lại. Đơn đặt hàng nhiều không kể xiết, nên Steven và Sofia cứ
không ngừng lải nhải về việc phải mướn thêm người.
Chiều ngày thứ sáu, tôi nhận được một tin nhắn từ Jasmine, bảo tôi phải gọi
cho cô ấy ngay lập tức.
Dù tôi rất thích nói chuyện phiếm với Jasmine và nghe cô ấy kể về cuộc
sống ở Manhattan, nhưng lúc này đây, tôi lại cực kỳ không tình nguyện
bấm số của cô ấy. Nếu cô ấy mà thấy buổi phỏng vấn, thế nào tôi cũng bị
sạc một trận cho mà xem. Jazz quan niệm, một người phụ nữ lúc nào cũng
phải giữ vững sự chuyên nghiệp của mình, dù là trong tình huống nào đi
nữa. Không được khóc lóc, không được cho người ta thấy mình đang tức
giận, và không được đánh mất sự bình tĩnh. Còn cái hình tượng của tôi trên
ti vi thì sao, ôm con Chihuahua, bị một đống kem bơ dính đầy trên ngực.
Tôi đã nguyền rủa nó cả tuần nay rồi. Và thế nào Jazz cũng sẽ coi đó như là
một điển hình của một người làm việc không chuyên nghiệp.

433

“Cậu xem nó chưa?” tôi hỏi ngay khi Jasmine nói xin chào.
“Rồi, Chúa ơi, cậu đang hot cực kỳ luôn.”
Sự bất ngờ làm tôi bật cười. “Cậu không ghét nó sao?”
“Sao có thể? ! Tập phát sóng đó tuyệt cú mèo!
Giống như một bộ phim hài tình huống được căn thời gian một cách hoàn
hảo. Cậu đã thu hút được tất cả khán giả. Cậu và cô bé con của cậu — ờ, nó
tên gì ấy nhỉ?”
“Coco.”
“Mình không bao giờ nghĩ cậu lại là một người yêu chó đấy.”
“Mình cũng vậy.”
“Phân cảnh với cái bánh kem — cậu đã lên kế hoạch trước đấy à?”
“Má ơi, cậu điên à? ! Mình còn đang không biết phải làm sao để đè chuyện
này xuống đây này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.