CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 317

Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra, tôi không giống Eli, tôi biết cách để yêu
thương một người.
Tôi phải tháo kính mát ra vì viền kính đã ướt đẫm nước mắt.
Sắp xếp lại suy nghĩ, tôi quyết định. Trước tiên, tôi phải giải quyết những
chuyện cấp bách đã. Sau đó, tôi sẽ đi tìm Joe. Tôi phải dành ra đủ thời gian
và sự riêng tư, bởi vì cảm xúc của cả hai quá quan trọng để bị lẫn trong
những việc vụn vặt này.

Tôi lái xe vào khu vực “mang đi” của Whataburger. Trong lúc xếp hàng

chờ để gọi ly Dr 496

Pepper ăn kiêng, tôi lục lọi túi xách tìm điện thoại di động, rồi ấn một dãy
số.
“Xin chào?” một giọng nói cộc cằn vang lên.
“Ryan à?” tôi hỏi, rồi đưa tay lau gò má ẩm ướt.
“Em là Avery đây.”
“Em về rồi đấy à?” giọng anh chuyển sang ấm áp gần như ngay tức thì.
“Ừ.”
“Chuyến đi thế nào?”
“Thú vị hơn em tưởng,” tôi nói. “Ryan, em có chuyện muốn nói riêng với
anh. Anh có thể dành chút thời gian ra gặp em được không? Tốt nhất ta nên
tìm chỗ nào có quầy rượu ấy. Anh biết đấy, nếu chuyện không quan trọng,
em sẽ không bao giờ làm phiền đến anh đâu.”
“Chắc chắn rồi. Để anh mời em ăn trưa nhé. Giờ em đang ở đâu?”
Tôi nói địa chỉ, rồi anh ấy chỉ tôi đường đến một quán rượu và đồ nướng
cũng khá gần Montrose.

Tôi mua Dr Pepper ăn kiêng xong, rồi tiếp thêm dũng khí cho bản thân

bằng cách hớp một ngụm thứ 497

nước sủi bọt lạnh băng. Tôi gọi thêm một cuộc điện thoại nữa trước khi rời
khỏi bãi đỗ xe.
“Alo, Lois à? Xin chào, tôi là Avery Crosslin đây.”
tôi cố làm cho giọng mình đầy tiếc nuối. “Tôi sợ là mình phải đưa ra một
quyết định cực kỳ khó khăn về chương trình Rock the Wedding…”
————————————————————————

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.