CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 44

“Có chuyện gì à?” Tôi hỏi.
“Cái kèn túi hư rồi,” con bé nói. “Nhưng đừng lo.
Em sẽ kêu vài nhạc sĩ trong ban nhạc hoà âm bên ngoài vào chơi trong buổi
lễ…”
“Hư rồi là sao?”
“Cái túi bị lủng,” người nghệ sĩ thổi kèn túi nhắn nhó trả lời. “Tôi sẽ trả lại
tiền cọc như thoả thuận trong hợp đồng.”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Mẹ của Sloane, Judy, một hai đòi phải có kèn túi
biểu diễn trong đám cưới. Bà ấy sẽ cực kì thất vọng nếu nó bị thay thế.
“Tôi không muốn chú trả lại tiền, tôi muốn kèn túi.
Chú không có cái sơ cua nào sao?”
“Một bộ tới hai ngàn đô lận, tôi làm gì có nhiều tiền mà mua bộ sơ cua.”
Tôi chỉ ngón tay run run vào cái kèn túi trên bàn.
“Vậy chú sửa nó đi.”
“Không có đủ thời gian, với ở đây cũng không có đầy đủ dụng cụ. Chỉ bên
trong túi bị bung ra rồi, nó phải được dán lại bằng băng keo, rồi liền lại
bằng tia hồng ngoại — Nè cô kia, cô đang làm gì vậy?”

69

Tôi đi tới chộp lấy cái túi, giựt đứt luôn cái đường chỉ chống thấm nước.
Cái túi rống lên như con quái vật bị chọc tiết ấy. Lục trong túi xách, tôi lôi
ra cuộn băng keo dính màu bạc, quăng cho Sofia.
Con bé nhanh tay bắt lấy. “Dán nó lại đi.” , tôi nói cộc lốc. Mặc kệ ông thổi
kèn đang la làng phản đối, tôi chạy như bay xuống nhà kho, chỗ hồi sáng
tôi máng cái áo đen, với cái váy dài đến bắp chân. Quỷ thần thiên địa ơi, tin
được không, cái áo của tôi đang nằm trên cái sàn nhà dơ không gì diễn tả
được. Lượm cái áo lên, tôi lại bị thêm một phen kinh hãi, cái váy của tôi
sao mà dính lốm đốm vết dầu mỡ vậy nè.
Tôi vừa lục khăn ướt, với cây bút chuyên dụng để chùi vết bẩn trên quần áo
trong túi xách, vừa chửi thề. Tôi càng ra sức chùi bao nhiêu, cái áo càng dơ
bấy nhiêu.
“Chị có cần em giúp gì không?” Sofia hỏi tôi vài phút sau đó.
“Vào đi,” tôi nói giọng cực kỳ chán nản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.