CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 65

Gần đó, Steven đang tháo chồng ghế ra rồi sắp vào mấy cái bàn tròn ở sân
trong. Tôi phải hét lên mới át được tiếng của ban nhạc. “Em có thể giúp gì
không?”

99

“Không cần đâu.” Steven cười. “Mọi thứ đều đâu vào đó rồi.”
“Nãy giờ có con bò cạp nào xuất hiện nữa không anh?”
Anh ấy lắc đầu. “Chúng ta đã khử trùng toàn bộ khu vực xung quanh hồ
bơi và sân trong rồi. Yên tâm đi.” Nói rồi anh ấy ngước nhìn tôi chằm
chằm.
“Còn em sao rồi?”
“Sao là sao? Em bình thường mà.”
“Em chịu nghe lời anh trở lại cuộc chơi, anh thật sự rất vui.”
Tôi cau mày. “Em có trở đi trở lại cái gì đâu. Em chỉ nhảy với người ta thôi
mừ.”
“Vậy cũng là có tiến bộ rồi,” anh ấy nói cộc lốc, rồi quay đi, tiếp tục dở
ghế.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, khách khứa cũng bắt đầu xếp hàng lấy bánh
nướng, nơi khoé mắt, tôi chợt bắt gặp hình bóng một người đàn ông đang
ngồi cạnh hồ bơi. Đó là Joe. Anh ấy ngồi đó, cà vạt đen cũng đã được tháo
ra, nhìn rất thư giãn và bình dị. Anh ấy nhìn tôi đầy mong đợi, cố tình nâng
cái đĩa lên một cách mời gọi.

100

Tôi đi đến đó. Nhìn thấy cái vỏ bánh hoàn hảo được phủ một lớp kem dày
trên bàn, tôi hỏi, “Anh lấy mùi gì?”.
“Mùi chanh,” anh ấy nói. “Tôi có hai cái nĩa lận.
Cô ăn cùng nhé?”
“Cũng có thể suy nghĩ, chỉ cần chúng ta ngồi cái bàn ở sân trong, nơi…”
“Nơi không ai nhìn thấy,” Joe kết thúc dùm tôi, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Cô đang cố gắng biến tôi thành người không thể ra ánh sáng hay gì vậy?
Bởi vì tôi bắt đầu thấy mình có chút rẻ tiền rồi đó.”
Tôi bật cười. “Trong tất cả những tính từ mà tôi có thể dùng để mô tả anh,
thì “rẻ tiền” không nằm trong số đó đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.