CÔ GÁI NĂM ẤY CHÚNG TA CÙNG THEO ĐUỔI - Trang 57

tĩnh tâm học hành, trời ạ, pháp sư Chứng Nghiêm đấy! Cái bà mà niệm
Nam Mô A Di Đà Phật ấy!” Tôi nhấn mạnh, cười một cách khoa trương.

“…” Lý Tiểu Hoa không quay lại nhìn tôi, chỉ nhìn xuống đường ray.

“Dù sao, tớ cũng không thích Thẩm Giai Nghi.” Tôi khẳng định.

“Không thích một tí một tẹo nào à?” Lý Tiểu Hoa vươn tay sờ vào

màn mưa.

“Thẩm Giai Nghi là bà tám.” Tôi cực kỳ khẳng định.

Cứ thế.

Cứ thế.

Trong lúc chủ đề câu chuyện lạc sang phía Thẩm Giai Nghi, tôi đã bỏ

lỡ thời cơ tốt nhất để bày tỏ với Lý Tiểu Hoa, lại càng không thừa dịp nắm
tay cô.

Mưa cứ trút mãi trút mãi, những hạt mưa càng lúc càng lớn chảy men

theo mép ô rơi xuống mặt tôi.

Đến khi tỉnh ra, tôi đã hai mươi sáu rồi.

“Cùng nhau về nhà.” Bốn chữ này, cho dù trong giai đoạn nào của

cuộc đời, cũng đều có ý nghĩa rất lãng mạn.

“Cùng nhau” có nghĩa là chuyện người ta không thể hoàn thành một

mình, đằng sau “về nhà” chứa đựng ý vị chân tình ấm áp.

Người đầu tiên cùng bạn về nhà, cả đời bạn cũng không thể nào quên.

Mười ba năm sau, tôi nhắm mắt lại, vẫn có thể trông thấy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.