CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 443

nhìn theo cả đoàn đồng loạt rẽ về phía cổng và xuôi theo hướng cầu máy
bay Jetway mất hút. Rồi ông ngó Lavon.

“Tôi đã nói với anh mọi sự sẽ rất tuyệt mà,” ông nói.

“Anh không hề lo lắng sao?”
“Kinh hoàng không tả nổi.”
“Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết?”

Lavon không trả lời. Ông chỉ ngồi đọc báo cho tới khi chuyến bay

được gọi. Rồi ông đứng thẳng dậy và đi theo Gabriel lên máy bay. Một lần
chót kiểm tra xem địch có theo dõi hay không, chỉ để chắc chắn mà thôi.

Họ đã cho cô một chỗ ngồi ở hàng ghế thứ ba sát cửa sổ. Cô chăm chú nhìn
ra bãi đáp dính đầy dầu nhớt tối tăm trước tòa nhà của Sân bay Pulkovo,
một cái nhìn thoáng qua một nước Nga mà cô chưa bao giờ biết đến. Trong
bộ đồng phục xanh lơ và trắng, thật lạ lùng trông cô giống hệt một nữ sinh
trung học người Anh. Cô liếc nhìn Gabriel khi ông trườn người ngồi vào
ghế kế bên cô nhưng rồi cô nhanh nhẹn quay đi nơi khác, ông gửi nhanh
một tin nhắn cuối cùng tới Đại lộ King Saul trên điện thoại cá nhân
BlackBerry bảo mật của mình. Rồi ông dõi mắt nhìn theo vợ mình đang
chuẩn bị trong khoang chờ cất cánh. Khi chiếc máy bay nổ rền vang như
sấm xuôi theo đường băng, đôi mắt Madeline sáng long lanh; và khi những
bánh xe cất lên từ đất Nga, một giọt lệ chợt rơi xuống má cô. Cô thò tay
sang, nắm lấy bàn tay Gabriel thật chặt.

“Tôi không biết phải nói thế nào để cảm ơn ông,” cô nói với cái giọng

Anh đặc sệt của mình.

“Vậy thì đừng nói,” ông trả lời.

“Chuyến bay bao lâu ạ?”
“Năm tiếng đồng hồ.”
“Ở Israel trời sẽ ấm áp chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.