CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 442

các mầm bệnh, rồi mới ngồi đối diện với Gabriel. Họ đăm đăm nhìn lướt
qua mặt nhau không nói gì, hai người lính gác trong một đêm thức canh dài
vô tận. Bây giờ không có gì phải làm ngoài chờ đợi. Chờ đợi, Gabriel thầm
nghĩ. Lúc nào cũng chờ đợi. Chờ đợi một số phận, chờ đợi mặt trời mọc lên
sau một đêm giết chóc. Và chờ đợi vợ mình đưa một cô gái đã chết trở về
đất sống.

Ông lại nhìn đồng hồ đeo tay, rồi ngó Lavon.

“Họ đâu rồi?” ông hỏi.
Lavon đáp lại cho tờ nhật báo đang mở ra của mình nghe. “Họ đã

thông qua kiểm tra hộ chiếu rồi. Thằng nhân viên hải quan đang hé nhìn
vào bên trong hành lý của họ.”

“Tại sao?”

“Làm sao tôi biết được?”
“Hãy cho tôi biết không có vấn đề gì với hành lý của họ.”
“Hành lý rất ổn.”

“Vậy tại sao chúng lại lục lọi?”
“Có lẽ bọn nó đang buồn bực. Hay có lẽ bọn nó chỉ thích rờ đồ lót đàn

bà. Bọn nó là người Nga, vì Thượng Đế.”

“Bao lâu nữa, Eli?”

“Hai phút. Có lẽ ít hơn.”
Hai phút của Lavon đã trôi qua mà chẳng thấy dấu hiệu nào của họ.

Rồi một phút thứ ba. Và sau đó là một phút thứ tư dài đằng đẵng. Gabriel
đăm đăm nhìn đồng hồ, rồi ngó tấm thảm bẩn thỉu và đứa nhỏ kế bên mình:
chẳng thấy gì ngoại trừ lối vào phòng đợi khởi hành. Và rồi sau cùng ông
thoáng thấy họ từ một khóe mắt của mình, một ánh chớp xanh lơ và trắng
như một ngọn cờ đang phất lên. Mikhail đang bước đi cạnh cơ trưởng, và
Madeline ở kế bên Chiara. Cô ta đang mỉm cười với vẻ bồn chồn lo lắng và
dường như đang níu lấy cánh tay vợ ông để nương tựa. Hay có phải đó là
kiểu cách khác ở vùng quanh đây? Ông không thể chắc chắn, ông dõi mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.