CÔ GÁI THÁNG SÁU - Trang 187

“Thế có nghĩa là ngươi và lão Mục phải có trách nhiệm với bà ấy lúc

về già ư?” Thực ra cô cũng rất ái ngại trước hoàn cảnh của vợ ông Mục, chỉ
có điều nếu đặt mình vào vị trí của người khác thì đồng nghĩa với việc bắt
cô phải chăm sóc Tông Gia Anh lúc về già, tiền bạc là chuyện nhỏ, nhưng
suốt đời phải dính dáng đến vợ cũ của chồng sẽ mệt mỏi biết bao!”

Chị cả vẫn là người nghĩ thoáng. “Haizz, đó là chuyện của thế kỷ nào

rồi, ai mà biết lúc đó ta với lão Mục có còn sống với nhau hay không, tính
xa như thế làm gì cho mệt đầu?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi không biết đó thôi, sau khi ký tên xong, lão Mục còn nổi cáu

với ta một trận, nói ta hại lão, biến lão thành Trần Thế Mỹ vong ân bội
nghĩa.”

Cô thấy tức thay cho chị cả. “Ông ấy thật chẳng quân tử chút nào,

ngươi cứ mặc kệ thôi!”

“Ngươi tưởng ta thích đếm xỉa đến lão ấy lắm phỏng? Chẳng qua là vì

thấy lão ấy còn một chút giá trị có thể lợi dụng nên mới không đá bay thôi.
Đợi ta vắt kiệt số giá trị thặng dư rồi thì …!”

“Ngươi có định lấy ông ấy không?”

“Lấy, sao không lấy chứ? Không lấy làm sao ta được ở lại trường?”

Chị cả ngừng một lát rồi nói: “Thực ra ta thấy thà ngươi lấy ông Mạc ở
khoa mình còn hơn, còn được ở lại trường, yêu thằng cha Vương Thế Vĩ
kia chẳng giải quyết được gì cả, không cẩn thận còn liên lụy đến ngươi.”

Cô sửng sốt hỏi: “Ta lấy ông Mạc? Chẳng phải ông ấy là người yêu

của Tông Gia Anh sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.