CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 150

vì đã thốt lên những lời độc ác ấy, hơn nữa chẳng chân thành chút nào.
Chúng tôi lẳng lặng bước xuống cầu thang, lẳng lặng vào chiếc xe đậu
ngoài vườn. Trời đã tối, xe chuyển bánh và lao trên đường phố ngoằn
ngoèo trong khu vực thanh lịch thì hình như chỉ đợi giây phút này, tôi khẽ
khóc. Bản thân tôi không rõ nguyên nhân của những giọt nước mắt này,
song lòng tôi thấy cay đắng. Tôi sinh ra không phải để lừa dối và trút nối
bực bội lên đầu người khác, thế mà suốt ngày hôm đó, dù tôi đã cố kìm
mình, nhưng sự lừa dối và nỗi bực bội đã nhiều lần len lách vào các lời nói
và hành động của tôi. Tôi bật khóc, vì lần đầu tiên trong suốt thời gian tôi
thực sự căm giận Gino, chính thái độ bội bạc của anh ta đã dồn tôi đến chỗ
phải nếm trải những tình cảm mình không thích và chẳng phù hợp với tính
cách của tôi. Tôi luôn luôn đôn hậu và thùy mị, thế mà dạo đó, chắc tôi
chẳng bao giờ còn như vậy được nữa, ý nghĩ ấy đã làm cho tôi tuyệt vọng.
Tôi những muốn hỏi Gino: “Sao anh xử sự như vậy? Sao em lại có thể quên
đi tất cả và không nghĩ tới chuyện đó được?”. Nhưng tôi im lặng, lau nước
mắt, và chốc chốc lại để nước mắt chảy ra ngoài, tựa như người rung cành
cây để những quả chín nhất rụng xuống đất. Tôi bắt đầu nhận thấy chúng
tôi đã đi qua khắp thành phố. Xe dừng lại, tôi bước ra, chìa tay cho Gino và
bảo:
- Em sẽ gọi điện cho anh.
Anh ta nhìn tôi với một niềm hy vọng dè dặt mà ngay sau đó đã chuyển
thành ngạc nhiên, vì mặt tôi đẫm ướt nước mắt. Nhưng anh ta chưa kịp nói
gì thì tôi đã gượng cười, vẫy chào anh ta rồi bỏ chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.