CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 149

- Thôi đủ rồi, đủ rồi...
Tôi bước ra khỏi bồn, Gino lấy chiếc khăn tắm khoác lên vai tôi, và tôi
trùm kín khăn suốt từ đầu tới chân. Gino định hôn tôi, chắc cũng để xem tôi
co đẩy anh ta ra hay không, nhưng mình cuốn một chiếc khăn tắm trắng, tôi
đã để anh ta hôn lên cổ. Sau đó anh ta lẳng lặng lau người tôi cần mẫn và
khéo léo tựa hồ như cả đời chỉ làm một việc này thôi, còn tôi thì nhắm
nghiền mắt lại hình dung mình là bà chủ, anh chàng là cô hầu. Anh ta cứ
ngỡ tôi thụ động là nhượng bộ, nên bỗng tôi có cảm giác anh ta vuốt ve tôi.
Tôi liền xô anh ta ra, hất khăn tắm rơi xuống, rồi kiễng chân bước vào
phòng. Gino ở lại nhà tắm để tháo nước.
Mặc vội áo xống, tôi bắt đầu đi lại trong phòng, ngó nhìn các đồ vật. Tôi
dừng lại bên bàn trang điểm trên để những đồ trang sức bằng đồi mồi và
bằng vàng. Tôi thấy một hộp đựng phấn bằng vàng nằm ở một góc, giữa
những bàn chải và chai lọ. Tôi cầm nó lên và ngắm nghía. Chiếc hộp đựng
phấn nặng và to, có hình tứ giác, một viên hồng ngọc lớn gắn ở chỗ nắp
khóa. Tôi bỗng nhận ra một điều, không, đây không phải là một sự cám dỗ
mà là một phát hiện: từ nay tôi có thể làm mọi chuyện, ngay cả ăn cắp nữa.
Tôi mở túi xách của mình ra, tống luôn chiếc hộp nặng trịch vào đó, nó
chui tọt ngay xuống đáy túi, nằm ngay giữa đống tiền lẻ và khóa cửa nhà.
Hành động này đã gây cho tôi cảm giác khoan khoái chẳng khác gì khi tôi
nhận tiền của tình nhân. Thật ra mà nói, bản thân tôi cũng chẳng rõ mình
cần gì đến cái hộp đựng phấn quý này, không hợp với xống áo lẫn cách
sống của tôi. Tôi biết chắc rằng mình chẳng lúc nào có thể sử dụng nó.
Song, xoáy chiếc hộp đựng phấn chắc hẳn tôi đã tuân thủ cái logic từ nay
trở đi quy định mọi hành vi của tôi. Anh đã nói đến “a” thì hẳn phải nói đến
“b”, tôi thầm nghĩ như vậy.
Gino bước vào phòng, dọn dẹp giường ngủ với vẻ cẩn thận chu đáo của
một người hầu và sửa lại mọi thứ anh ta cho là chưa đúng chỗ.
- Thôi, ta nhanh nhanh rời khỏi đây đi – Tôi khinh khỉnh nói khi anh ta
nhớn nhác nhìn quanh như muốn chắc xem mọi thứ đã đâu vào đấy cả chưa
- Đừng sợ, bà chủ chẳng thấy gì đâu... Lần này người ta sẽ không đuổi anh.
Nghe những lời ấy, mặt Gino dúm lại như bị một cơn đau, tôi thấy ngượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.