CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 153

phải trả tiền cho tôi vì tôi đã lựa chọn cái nghề này đâu vì vui thú, mà do
đặc điểm của bản thân, tôi làm, nói cho đúng hơn, vì dư thừa sức sống hơn
là vì lợi lộc. Tôi chỉ nhớ tới tiền vào lúc cần phải chi tiêu, nghĩa là đã quá
muộn. Tôi cứ bị đeo đuổi bởi một cảm giác lờ mờ nào đó cho rằng tôi giới
thiệu với đàn ông một món hàng chẳng có giá trị gì với bản thân mình và
thường không phải trả tiền, còn tôi coi những khoản tiền ấy, đúng hơn là
một món quà tặng, chứ không phải là tiền kiếm ra được. Tôi cứ hình dung
ra tình yêu là một thứ không tiền bạc nào mua nổi hoặc chẳng phải trả gì
hết. Tôi lưỡng lự giữa sự không đòi hỏi cao như vậy sự đòi hỏi cao như
vậy, nên không biết đòi giá đúng bao nhiêu. Do đó, khi được trả nhiều, tôi
vô cùng biết ơn, còn khi bị trả ít thì cũng không lấy thế làm phật lòng mà
phản đối. Mãi sau này, khi đã học được những kinh nghiệm cay đắng, tôi
bắt chước Gisella và sơ bộ thỏa thuận về giá cả. Nhưng hồi đầu, tôi thấy
ngượng và lí nhí nói lên những con số, đến nỗi nhiều người không nghe rõ
và buộc tôi phải nhắc lại.
Tôi không có tiền còn vì một nhẽ nữa. Chẳng là hiện nay tôi ít để ý hơn
trước đây tới những khoản chi, ngược lại, tôi phải may cho bản thân mấy
chiếc áo dài, mua nước hoa, sắm những đồ trang sức, trang điểm và những
thứ linh tinh cần thiết cho một người đàn bà hành nghề như tôi, thế mà túi
tiền nhận từ khách không bao giờ đủ chi dùng cả, chẳng khác gì hồi tôi làm
người mẫu và mẹ khâu áo sơ mi. Do đó, tuy đã phải hy sinh danh dự của
mình tôi cũng chẳng giàu có hơn được chút nào. Hệt như trước đây, và
thậm chí số ngày trong nhà không có một đồng xu nào còn nhiều hơn. Nỗi
lo cho tương lai của mình thậm chí còn giày vò tôi mãnh liệt hơn. Song, do
bản chất, tôi luôn luôn vô tư và bị động, nên nỗi lo chẳng bao giờ trở thành
những ý nghĩ ám ảnh trong tâm trí tôi như thường thấy ở những người ít
điềm đạm và ít bình tĩnh hơn. Những dẫu sao nỗi lo này tồn tại ở một chốn
sâu thẳm nào đó trong nhận thức của tôi và gặm nhấm tôi hệt như một con
mọt gặm nhấm đồ đạc cũ. Tôi thường oán giận mọi chuyện, vì một mặt tôi
không thể yên tâm và lãng quên tình cảm của mình, mặt khác, tuy đã lựa
chọn nghề này, thế mà cuộc sống bản thân cũng chẳng khấm khá hơn.
Mẹ tôi đúng là chẳng thấy lo lắng hoặc ít ra đã khéo léo che giấu nỗi lo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.