CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 192

bình thường”. Nhớ lại, tôi thấy ngượng chín cả người, đặc biệt là tôi đã thốt
lên những lời ấy với một giọng đầy tự mãn. Tôi có thể hình dung ra đối với
một người có giáo dục và nhạy cảm như anh, căn phòng của tôi chỉ là một ổ
gian phi nhơ bẩn, đáng bị ghê tởm gấp đôi vì cái thứ đồ đạc thảm hại này
nhằm vào những mục đích nào đấy.
Nếu có phải trả giá đắt để những lời nói lố bịch ấy không buột ra khỏi
miệng tôi thì tôi cũng xin chịu, nhưng biết làm thế nào được, tôi đã nói mất
rồi. Tôi như người bị rơi vào một vòng luẩn quẩn không tài nào bứt ra
được, Hơn nữa, trong câu này thể hiện đúng con người tôi – như ý nguyện
của chính mình và sẽ mãi như vậy trong cuộc đời. Quên đi những lời này
hoặc cố thuyết phục bản thân rằng tôi đã không thốt ra chúng, dẫu sao cũng
là quên đi chính bản thân mình, tự thuyết phục rằng tôi không tồn
tại.Những suy nghĩ này đầu độc tôi như tác động từ từ của thuốc độc ngấm
dần dần vào dòng máu lành của tôi. Thường sáng ra, dù nằm khoèo trên
giường lâu thế nào đi chăng nữa, sớm hay muộn tôi cũng thấy chán ngấy
chẳng muốn nằm thêm, và bất chấp ý muốn của bản thân tôi, thân xác tôi
cứ hất tung chăn ra và tôi bật dậy khỏi giường. Thế nhưng hôm ấy thì lại
khác hẳn: buổi sáng đã trôi qua, đã đến giờ ăn sáng, và cố bắt ép mình thế
nào tôi cũng không thể ép mình nhúc nhích trở dậy được. Tôi cảm thấy cơ
thể không sinh khí của tôi trở nên cứng đờ. Đồng thời tôi cũng cảm thấy
mình bị ốm và mệt lử tựa hồ như mình phải ráng hết sức lực và rất chật vật
với thành được sự bất động này. Tôi cảm thấy mình hệt như chiếc thuyền
mục nát bị vứt bỏ - ta thường gặp những loại thuyền này ở các bãi đầm lầy.
Bụng con thuyền đó đầy loại nước màu đen, nếu ai vừa trèo vào thì đáy
thuyền liền bị bục ra, con thuyền từng êm ả đậu ở đấy hàng năm ròng sẽ
chìm nghỉm trong chốc lát. Tôi không biết mình nằm nhìn trân trân vào
khoảng trống không, chăn trùm kín đầu như vậy trong bao lâu. Tôi nghe
tiếng chuông đổ giữa trưa, sau đó điểm một, hai, ba, bốn giờ. Tôi đã khóa
cửa, chốc chốc mẹ lại lo lắng bước đến bên cửa và gõ cửa. Tôi đáp tôi dậy
ngay và yêu cầu mẹ để mặc tôi.
Khi mặt trời đã lặn, tôi đánh bạo. cố gắng - phải nói đây là một sự cố gắng
phi thường – tung chăn và vùng dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.