CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 193

Toàn cơ thể tôi trở nên rã rời và rệu rạo. Tôi rửa ráy, mặc áo xống, đi đi, lại
lại, nói đúng hơn là lết khắp phòng. Tôi không suy nghĩ gì hết nhưng nhận
thấy – không phải bằng lý trí mà bằng toàn bộ con người mình - rằng từ
nay trở đi, tôi sẽ không thể tiếp những người khách thông thường của mình
được nữa. Tôi ra gặp mẹ và bảo tối nay hai mẹ con sẽ cùng nhau đi dạo
phố, rồi vào một tiệm cà phê ăn uống chút gì đấy.
Niềm vui của mẹ - chẳng là mấy khi mẹ được đi dạo chơi như vậy – không
rõ vì sao đã làm tôi bực mình, và tôi lại nghĩ rằng mẹ bắt đầu phinh phính
và sệ ra, còn cặp mắt sùm sụp ánh lên một vẻ ngập ngừng giả dối. Nhưng
tôi cố nén không buột mồm thốt ra những lời thô bạo sẽ làm tiêu tan ngay
tâm trạng vui vẻ của mẹ. Chờ mẹ mặc áo, tôi ngồi bên bàn trong căn phòng
may tranh tối tranh sáng. Làn ánh sáng nhờ nhờ màu sữa của ngọn đèn
đường lọt qua cửa sổ không treo rèm, rọi vào chiếc máy khâu và lan trên
tường. Tôi ngó mặt bàn và thấy những con bài màu sáng, như vậy là mẹ đã
ngồi bói bài trong các buổi tối dài lê thê và buồn bã. Bỗng một cảm giác kỳ
lạ trỗi dậy xâm chiếm tâm hồn tôi: tôi hình dung mình ở vị trí của mẹ, hoàn
toàn cảm thấy rõ tâm trạng của mẹ khi chờ cô con gái Adriana khi cô ta
đang bận với người tình của cô. Chắc cảm giác này xuất hiện do tôi ngồi
trên chiếc ghế của mẹ, bên bàn của mẹ, nhìn những con bài vứt ngổn
ngang. Đôi khi những nơi chốn nhất định nào đó góp phần vào việc nhập
vai như vậy, chẳng hạn, một người khi tới nhà tù liền có ngay cái hãi hùng,
tuyệt vọng, cái cảm giác cô đơn mà tù nhân có thời bi đày đọa ở đấy đã trải
qua. Nhưng căn phòng may hoàn toàn không phải là một trại giam, và nói
chung mẹ chẳng phải chịu những nỗi thống khổ kinh khủng khiếp mà tôi
gán cho mẹ một cách thiếu suy nghĩ. Mẹ vẫn sống như trước, không có gì
thay đổi. Chắc hẳn cách đây mấy phút tôi có ác cảm với mẹ. Bỗng tôi hiểu
rõ cuộc sống của mẹ và thế cũng đủ để nhập vai. Những người tốt bụng, khi
muốn bào chữa cho các hành vi đáng chê trách, trong những trường hợp
tương tự thường bảo: “Anh cứ thử ở cương vị của chúng tôi thì rõ”. Do đó,
trong khoảnh khắc nào đó, tôi cảm thấy mình ở cương vị của mẹ, nét tới
mức tôi hình dung ra mình chính là mẹ.
Tôi hóa thân thành mẹ, nhưng hoàn toàn nhận thức rõ điều này, điều mà tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.