CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 195

thời ấu thơ đến tận lúc này: về giá thực phẩm, những chuyện đơm đặt của
xóm giềng, về tiền nhà, bệnh tật – mong sao đừng ám hại hai mẹ con tôi -
về công việc mẹ phải làm và những điều vặt vãnh khác tương tự. Và có lẽ,
khi nghe tiếng chuông nhà thờ gần bên vọng tới, mẹ nghĩ: “Adriana đã
được tự do”. Không biết mẹ còn nghĩ những gì gì nữa? Bây giờ, sau khi đã
thâm nhập được vào những dòng suy nghĩ của mẹ, cả phần hồn lẫn phần
xác tôi đều hòa nhập với mẹ, và chính vì vậy tôi hiểu rõ mẹ tuốt tuột không
hề có sự thêu dệt, tôi lại thấy yêu mẹ và thậm chí yêu hơn cả trước đây.
Tiếng kêu cọt kẹt đã bứt tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Mẹ thắp đèn lên và hỏi:
- Sao con lại ngồi trong tối thế?
Lóa mắt trước ánh đèn, tôi đứng dậy và im lặng nhìn mẹ. Tôi nhận thấy mẹ
mặc toàn đồ mới. Mẹ không đội mũ, vì chẳng bao giờ mẹ đội cả. Mẹ mặc
áo dài bằng vải đen thêu, tay xách chiếc túi da đen có khóa mạ vàng, cổ
khoác khăn quàng bằng lông. Mẹ nhấm ướt mái tóc bạc, chải đầu cẩn thận
và vấn thành một búi nhỏ và chặt ở đỉnh đầu, xung quanh găm đầy kim
băng. Mẹ thậm chí còn thoa ít phấn hồng lên cặp má, hôm nào còn gày đét,
bây giờ thì đã phinh phính. Tôi bất giác mỉm cười trước cái vẻ trịnh trọng
và ăn diện của mẹ. Tôi tiến đến bên mẹ và nói giọng dịu dàng như mọi lần:
- Ta đi thôi, mẹ.
Tôi biết mẹ thích thong thả dạo chơi vào giờ cao điểm trên các đường phố
chính, nơi có những cửa hàng sang trọng. Do đó, hai mẹ con tôi đã lên tàu
điện và xuống ngay đầu phố Quốc Gia. Hồi tôi còn nhỏ, hai mẹ con tôi
thường dạo chơi dọc theo phố này. Chúng tôi bắt đầu đi từ quảng trường
Esedra, thong thả dạo từ hè phố bên phải, dán mắt nhìn hết tủ hàng này đến
tủ hàng khác, cứ đi như vậy đến tận quảng trường Venezia. Đến đây, chúng
tôi sang hè bên kia, mẹ cầm tay tôi dẫn đi, chúng tôi vẫn chăm chú ngó
hàng hóa trong các cửa hàng và quay trở về quảng trường Esedra. Sau đó
chẳng mua gì hết và cũng chẳng dám bước qua ngưỡng cửa của một trong
vô số tiệm cà phê, mẹ dẫn tôi về nhà, mệt mỏi và buồn ngủ rũ người. Tôi
nhớ rằng, tôi không thích những buổi đi dạo đó, vì tôi khác với mẹ là mẹ
hài lòng trong công việc chiêm ngưỡng suông, còn tôi ao ước vào cửa hàng,
mua sắm và mang về một thứ gì đó đẹp đẽ bày dưới làn ánh sáng chói trang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.